Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1489: Cường thế Nguyễn Trần Sương

Khuôn mặt trắng nõn của Hứa Thanh Dao lập tức đỏ lên, vừa sợ vừa giận.
“Hỏi ngươi một vấn đề, ngươi đã có người yêu chưa?” Lục Trần hỏi.
“Liên quan gì đến ngươi!” Hứa Thanh Dao tức giận nói.
Lục Trần tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Ta thấy chắc là không có đâu, tính tình xấu như vậy ai thèm ở chung.”
“A, có người đến!”
Đang lúc Lục Trần còn muốn tiếp tục đùa giỡn Hứa Thanh Dao, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí cực kỳ sắc bén từ xa truyền đến, nhanh chóng buông Hứa Thanh Dao ra. Người nọ vừa được tự do đã lập tức tránh xa Lục Trần, ánh mắt nhìn Lục Trần tràn đầy lửa giận, nhưng lại không dám ra tay.
Từ xa, một luồng ánh sáng bay tới, tiếng rít kiếm không dứt bên tai.
Một vị nữ tử áo trắng chân đạp phi kiếm bay tới phủ đệ.
Đây cũng là một nữ tử mỹ lệ cả dung mạo lẫn tu vi, thân hình bốc lửa, làn da trắng hơn tuyết, kiếm ý màu vàng lấp lánh dường có thể cắt ngang trời đất.
Lúc Lục Trần nhìn thấy nữ tử này có hơi sững sờ, bởi vì là đây một người quen.
Nguyễn Trần Sương, nhân tài mới nổi xuất sắc nhất Kiếm Đế, là đồ đệ mà Kiếm Đế Trịnh Thuần Quân tự hào nhất.
Lục Trần nhìn từng luồng kiếm ý di chuyển, cả người chợt thấy ớn lạnh, thân thể nổi lên một tầng da gà.
Đây là kiếm ý tôn cấp đại viên mãn.
“Xin chào Nguyễn sư tỷ, chúng ta lại gặp nhau.” Lục Trần ôm quyền nói với người nọ.
“Ừm.”
Nguyễn Trần Sương khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt rơi vào người Hứa Thanh Dao, lạnh lùng nói: “Ngươi ra tay với sư đệ ta.”
Nguyễn Trần Sương là một vị thống soái nữ tướng quân khác của Giới thành, trước kia khi biết Lục Trần sẽ đến Giới thành đã yêu cầu cấp dưới chú ý đến động tĩnh, nếu phát hiện Lục Trần đến Giới thành sẽ lập tức thông báo cho nàng.
Ngô Thiết Hán đưa Lục Trần tới phủ đệ của Hứa Thanh Dao xong đã lập tức đi bẩm báo với Nguyễn Trần Sương.
Đây cũng là lý do mấy người Ngô Thiết Hán tự cho là Lục Trần không đến Giới thành, lại đắc tội mấy vị tướng quân.
Lúc nãy Nguyễn Trần Sương đã cảm nhận được hơi thở của Hứa Thanh Dao, bên trong ẩn chứa sự phẫn nộ cực kỳ mãnh liệt, tưởng là Hứa Thanh Dao ra tay với Lục Trần, nên lập tức chạy tới.
Hứa Thanh Dao rõ ràng không nghĩ tới Nguyễn Trần Sương chưa từng xen vào việc của người khác lại xuất hiện, lại càng không ngờ lúc nàng gặp Lục Trần không phải nàng ra tay với Lục Trần mà là Lục Trần ra tay với nàng trước. Nhưng một màn đó đối với nàng quá mất mặt, chỉ hừ lạnh một tiếng coi như xong.
“Sư đệ, đi theo ta đi” Nguyễn Trần Sương quay đầu, nhìn Lục Trần nói.
“Không cần đâu sư tỷ.” Lục Trần không nhận ý tốt của Nguyễn Trần Sương, cười ha ha: “Ta và Hứa Thanh Dao đã quen biết mấy mươi năm rồi, cũng coi là tình nhân cũ, ta sẽ ở chỗ này của nàng.”
Lúc đầu Hứa Thanh Dao nghe thấy Nguyễn Trần Sương muốn dẫn Lục Trần đi, trong mắt lộ ra ý mừng, nhưng rồi nghe được Lục Trần từ chối, sắc mặt lập tức khó coi như nuốt trứng thối vậy.
“Vậy được rồi.”
Nguyễn Trần Sương khẽ gật đầu, sau đó nhìn Hứa Thanh Dao nói: “Sư đệ xin phép nghỉ lại tự nhiên có lý do, tốt nhất ngươi đừng có mà bắt nạt sư đệ ta.”
“Nguyễn Trần Sương, có phải ngươi tưởng rằng ta sợ ngươi không!” Khuôn mặt Hứa Thanh Dao lạnh ngắt quát.
Nguyễn Trần Sương chỉ vừa mới tấn thăng Vương Tôn mà thôi, nhưng vì kiếm ý mạnh mẽ và giá trị cống hiến cao, đã trở thành một vị tướng quân. Nhưng không thể chỉ vì vậy mà mình sợ người ta được, thực lực hai bên gần như bằng nhau, địa vị cũng gần giống nhau, vậy mà Nguyễn Trần Sương lại dám lấy giọng điệu của bề trên uy hiếp nàng.
Trước đó đã đủ buồn bực, bây giờ lại càng phiền muộn nói tiếp phiền muộn, đối mặt với Nguyễn Trần Sương, Hứa Thanh Dao trực tiếp toả ra uy nghiêm của Hoàng Tôn.
“Chắc ngươi cũng rõ uy áp của người đối với ta có tác dụng rất nhỏ, mà Kiếm Ý của ta đủ để uy hiếp được ngươi.” Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Trần Sương nhìn Hứa Thanh Dao, giọng điệu hùng cường nói, kiếm ý tu hành đến đại viên mãn có thể tạo thành uy hiếp cho cả Đế Cảnh, đây là sức mạnh của Nguyễn Trần Sương.
“Sư đệ, nếu như ngươi bị Hứa Thanh Dao chèn ép thì cứ tới tìm ta, sư tỷ sẽ làm chỗ dựa cho ngươi.” Nguyễn Trần Sương nói với Lục Trần một câu, bước chân đạp mạnh, giẫm lên phi kiếm rời đi.
“Nghe sư tỷ ta nói gì chưa.” Lục Trần nhìn xem Hứa Thanh Dao cười tủm tỉm nói: “Mặc dù ngươi đã là Hoàng Tôn, nhưng lại không phải đối thủ của sư tỷ ta.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lục Trần, Hứa Thanh Dao hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu.
“Được rồi, mau sắp xếp cho ta một biệt viện, ta muốn nghỉ ngơi.” Lục Trần duỗi tấm lưng mỏi.
Hứa Thanh Dao không thèm quan tâm tới Lục Trần, không nói không rằng quay người rời đi.
Lục Trần thấy người nọ không thèm mở miệng nói gì bèn đi theo bước chân người ta, một trước một sau, đi đến một cái viện.
“Đây là chỗ của ta” Hứa Thanh Dao xoay người cả giận nói với Lục Trần, nếu có thể đánh thắng Lục Trần, nàng chắc chắn sẽ không chút do dự ra tay.
Lục Trần sờ sờ mũi, buồn bực nói: “Không phải ngươi sắp xếp cho ta vào viện của ngươi sao?”
Hứa Thanh Dao trưng ra khuôn mặt giễu cợt nhìn Lục Trần, nàng chưa từng nói câu nào liên quan tới việc sắp người nọ trong viện của mình.
Lục Trần nói: “Ngươi không mở miệng gì nói thì chính là đang mời ta ở chung với ngươi đó thôi.”
Hứa Thanh Dao phun ra một ngụm máu, cả người xụi lơ phiêu trong gió, trên thế giới làm sao có người da mặt dày như vậy chứ.
“Ngươi qua bên kia.”
Hứa Thanh Dao chỉ chỉ cái viện kế bên.
Ở Giới thành tất cả đều lấy sức mạnh ra nói chuyện, nàng đánh không lại người nọ nên chỉ có thể mặc cho hắn ở trước mặt nàng được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Được thôi.”
Lục Trần hơi gật đầu, đáp: “Ta đúng thật có hơi mệt, chờ ta nghỉ ngơi xong chúng ta tại thắp đèn tâm sự.”
Lục Trần nói xong lập tức rời đi.
Hứa Thanh Dao cố gượng cơ thể lung lay sắp đổ, trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ ai thèm thắp đèn tâm sự với ngươi chứ.
Hứa Thanh Dao nhanh chóng lách mình biến mất khuất dạng, mắt không thấy tâm không phiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận