Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1115: Có lẽ không lấy lại được nữa

Bọn họ luôn cảm thấy bên trong có lừa dối, cho dù Hư Không Thành Bảo tổn hại nghiêm trọng, cũng có thể trở lại Sơn Hải giới để thế lực phía sau bọn họ gom Đế liệu tu sửa, tại sao người này muốn bọn họ xuất Đế liệu, còn nói giao cho hắn.
Đế liệu, tên mang một chữ Đế, là một loại nguyên liệu có thể rèn Đế khí, giá trị liên thành.
Trong bọn họ có người có, là lịch luyện hoặc cơ duyên trùng hợp có được, nhưng không muốn giao cho Lục Trần một cách không minh bạch.
“Nếu như Hư Không Thành Bảo thật sự có tổn hại, cũng có thể về Sơn Hải giới trước, mời trưởng bối khắp nơi xuất tài nguyên tu sửa, dựa vào cái gì mà đưa cho ngươi?” Một âm thanh chất vấn truyền đến.
Lục Trần quay qua, trong đồng tử phản chiếu ra một thanh niên cực kỳ anh minh thần võ, thân thể người đó cao ngất, chiến giáp màu bạc khéo léo, mặt ngoài chiến giáp chuyển động khí sắc bén hiền hòa, xung quanh còn có hai loại âm dương đan xen lưu chuyển, phía sau lưng hình thành một bức âm Dương đồ rất lớn.
Khí tức của người này hơn xa phần lớn người xung quanh.
Lục Trần hỏi: “Ngươi là ai?”
Hình như trước đó Lục Trần chưa từng gặp qua thanh niên này, hình như là khoảng thời gian hắn với khí linh giao lưu mới đến.
“La Minh!” Thanh niên mặc chiến giáp bạc mở miệng nói, ánh mắt ẩn chứa áp bách rơi vào trên người Lục Trần.
“Không quen biết!” Lục Trần xua tay.
“Lục huynh, hắn chính là Thiên tử!” Một tiếng truyền âm bên cạnh tiến vào trong tai Lục Trần.
Lục Trần nghe vậy, ánh mắt kinh ngạc nhìn người đó, tên này chính là Thiên tử sao?
Cái tên Thiên tử này, tai Lục Trần nghe đến nổi kén, nhưng bản thân vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần xuất trận này rõ ràng mang theo đặc hiệu, sau lưng hiện lên âm Dương đồ, âm dương luân phiên, chuyển động chậm rãi, phóng thích ra luồng khí tức uy hiếp vô song.
Ánh mắt La Minh bình tĩnh nhìn Lục Trần, tất nhiên là hắn nhận ra Lục Trần, dù sao thì lúc trước người này đã từng cướp Tinh Thần thạch của hắn.
Vốn La Minh cũng không để Lục Trần vào mắt, nhưng theo từng tin tức truyền đến, La Minh mới thật sự coi trọng Lục Trần.
Mãi đến gần đây mới biết được đối phương có được chiến lực yêu nghiệt đứng đầu Sơn Hải giới, khối Tinh Thần thạch của hắn có lẽ không lấy lại được nữa.
“Không sai, nếu như Đế khí Hư Không Thành Bảo tổn hại, mỗi người đều có trách nhiệm.” Một âm thanh phụ họa truyền ra: “Nhưng vốn không cần chúng ta xuất Đế liệu, tốt nhất là giao cho các trưởng bối xử lý.”
“Ngươi lại là ai?” Lục Trần nhìn về phía người nói chuyện.
“Ta đến từ Huyễn Thần điện!” Thanh niên đó nhìn về phía Lục Trần, kiêu ngạo đến cực điểm nói.
“Chưa từng nghe qua!” Lục Trần phất tay, nói: “Qua bên kia.”
“Ngươi…”
Thanh niên đến từ Huyễn Thần điện sắc mặt vừa xanh vừa trắng, thân là thiên tài của Huyễn Thần điện, chưa từng bị khinh thường như vậy.
Người này nhìn chằm chằm Lục Trần, đồng tử nở rộ ánh mắt yêu dị, một ảo cảnh giáng lâm bao phủ thân thể Lục Trần, cảnh tượng xung quanh Lục Trần thay đổi, trở nên mờ mịt vô biên, bầu trời đỏ thẫm một mảng giống như địa ngục.
Bỗng nhiên trong lòng Lục Trần nhảy dựng điên cuồng, một luồng lực lượng cực kỳ mạnh mẽ túm lấy nguyên thần của hắn, cứ như muốn rời khỏi xác.
Một thanh kiếm đen đáng sợ xuất hiện ở phía trước, ô quang tăng vọt, chém tới ấn đường của hắn.
Lục Trần muốn ra tay, đột nhiên trong đầu truyền đến cảm giác choáng váng.
Ầm đùng đùng!
Nguyên thần chấn động kịch liệt một phen, vừa rồi hắn cảm giác đầu bị kiếm sắc bén cắt, vô cùng đau đớn.
Lục Trần cắn răng, trong nháy mắt tỉnh táo lại, đôi mắt lạnh như băng quét về phía người đó, trực tiếp đi về phía thiên tài của Huyễn Thần điện.
Thiên tài đến từ Huyễn Thần điện thấy Lục Trần không sao cả, trong mắt hơi kinh ngạc, nhưng nhìn thấy Lục Trần cất bước đi tới, khóe miệng lại lộ ra một tia cười giễu.
Lục Trần đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại đã hiện thân ở trước mặt người sau, vươn tay dễ dàng giữ chặt cổ họng người này.
“Ngươi đang muốn chết sao?” Ánh mắt Lục Trần sắc bén nhìn chằm chằm đối phương.
“Ngươi chắc chắn ngươi bắt được ta sao?” Bị Lục Trần bóp chặt cổ họng, sắc mặt thiên kiêu Huyễn Thần điện không chỉ không có bất kỳ sợ hãi nào, ngược lại lộ ra một tia cười quỷ dị.
Lục Trần hơi ngây ra, sau đó phát hiện cảnh tượng xung quanh lại thay đổi, trong thiên địa xuất hiện vô số bóng dáng, mỗi một bóng dáng đều không khác với người giữ chặt trong tay, đều lộ ra nụ cười khinh miệt với hắn.
Lục Trần lập tức ý thức được mình đang ở trong ảo cảnh, một luồng giết chóc vô hình tản ra từ trên người hắn, cuốn ra ngoài.
Bịch bịch bịch!
Từng tiếng hoan nghênh trong nháy mắt nổ tung thành mảnh nhỏ, ngàn vạn hóa thân nứt ra từng khúc, hóa thành hư vô.
Phụt!
Một bóng dáng trong số đó bị gợn sóng giết chóc ảnh hưởng đến, không kịp đề phòng nên bị thương, phun ra máu tươi, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, hoảng sợ nói: “Đây là quy tắc gì?”
Bóng dáng này là chân thân của thiên tài Huyễn Thần điện, cặp đồng tử tràn đầy không thể tin.
Huyễn Thần điện, am hiểu huyễn thuật, có thể tạo ra cảnh tượng hoặc thế giới hư ảo, thần không biết quỷ không hay đưa con người vào ảo cảnh.
Ví dụ như vừa rồi Lục Trần đi về phía hắn, công kích rất đột ngột, người đó vẫn không nhúc nhích, nhưng thật ra sớm đã ảnh hưởng đến phán đoán của Lục Trần, cho nên Lục Trần cứ giữ chặt một thân thể giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận