Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1291: Nụ cười cực kỳ hèn mọn

Trong lòng nén giận, các ngươi giết chết ân nhân của ta ngay trước mặt ta, mẹ nó ta bày ra vẻ mặt khó chịu tí cũng không được à?
Đệ tử của Kiếm Đế cung đúng là ngày càng bá đạo.
“Các ngươi đã giết Phong Bách, chẳng lẽ còn muốn giận chó đánh mèo lên lão phu?” Ánh mắt lão giả không vui đảo qua mấy người này, trong lòng nổi giận.
“Tiền bối hiểu lầm rồi.” Lục Trần cười nói: “n oán giữa ta với Ly Hỏa cung xuất phát từ mười năm trước, đệ tử Ly Hỏa cung các ngươi rất bá đạo, một lời không hợp là muốn giết ta, cuối cùng bởi vì có pháp chỉ Thiên Tôn bảo vệ một mạng. Lúc trước ở mười vực không có cách nào bắt được hắn, hiện giờ đến Sơn Hải giới, cho nên tìm Ly Hỏa cung đòi nợ một chút.”
Nghe xong lời kể của Lục Trần, đầu óc lão giả trở nên mwo hồ.
Rốt cuộc là chuyện gì, ân oán của mười mấy năm trước, còn kết thù oán tại mười vực?
Lục Trần nói: “Ly Hỏa cung ngươi có một người tên là Cố Vân, lúc trước từng xuống hạ giới, sau đó kết thù với vãn bối.”
Lúc này, cuối cùng lão giả cũng hiểu rõ nguyên nhân ân oán.
Hơn mười năm trước, đúng là thiên tài đệ tử Ly Hỏa cung Cố Vân đã hạ giới, lúc ấy là bởi vì tranh đoạt Đế chi bản nguyên.
Mặc dù Cố Vân không lấy được Đế chi bản nguyên nhưng sau khi trở về đã chăm chỉ tu luyện hơn rất nhiều, quả là như biến thành người khác, tu luyện đến mất ăn mất ngủ, khiến cấp cao của Ly Hỏa cung vô cùng hài lòng. Nếu như đệ tử khác cũng khổ luyện như Cố Vân thì tốt rồi.
Hiện giờ xem ra, đây là lí do Cố Vân đổi tính.
Thanh niên này là Thánh Vương đã đánh giết Chí Tôn, Cố Vân đánh thắng được mới là lạ.
Chắc là thua trước người này, thể xác và tinh thần bị đả kích, sau khi trở về mới chăm chỉ tu luyện như vậy.
Mặt lão giả không thay đổi, hỏi: “Ngươi muốn đòi nợ thế nào?”
“Mạng của Cố Vân đáng giá bao nhiêu tiền?” Lục Trần trầm giọng nói.
Sắc mặt lão giả lập tức thay đổi, nói: “Ngươi có ý gì?”
“Vãn bối không có ý gì khác, chỉ cần ít linh tinh thôi.” Lục Trần uể oải nói: “Cũng không nhiều, mười vạn linh tinh là đủ.”
“Ngươi xác định không phải mười vạn linh tinh mà là mười vạn phương.” Lão giả cảm thấy tai mình như nghe nhầm.
Một phương linh tinh bằng với mười vạn linh tinh, mười vạn thì sẽ là một tỷ linh tinh.
Tiểu tử trước mặt này chắc còn chưa rõ mười vạn phương linh tinh là bao nhiêu, có thể khiến cho toàn bộ mười mấy Thánh Vương sơ kỳ bình thường tăng lên đến viên mãn. Hắn đường đường là một Vương Tôn, gia sản cũng chỉ nhiều hơn chỗ này một chút.
“Mười vạn linh tinh không đủ dùng.” Lục Trần nói.
Lúc ở hạ giới, linh thạch là tài nguyên tu luyện, nhưng ở Cửu Thiên linh tinh mới là tài nguyên tu luyện.
“Mười vạn linh tinh, ngươi sao không đi cướp đi?” Lão giả nghe xong, suýt chút nữa xuất huyết não tại chỗ.
Lục Trần cười nói: “Tiền bối, ta đã xin rất ít rồi, nếu như bây giờ ta mà là Chí Tôn thì ít nhất cũng phải trăm vạn phuowgn linh tinh.”
Lão giả thẳng thừng hô lên “Được lắm tiểu tử”, suýt chút nữa giận đến ngất đi, hắn có phải nên cảm tạ đối phương bây giờ không phải Chí Tôn không.
Lão giả trừng mắt: “Ngươi là đang dọa dẫm trắng trợn.”
Lục Trần lắc đầu nói: “Đây không phải đe dọa, chỉ là xem Cố Vân ở trong lòng tiền bối có bao nhiêu trọng lượng, nếu như không đáng giá mười vạn phương linh tinh thì ngày nào đó tranh thủ thời gian ta giết hắn đi.”
Lão giả nghe lời Lục Trần nói, không còn gì để nói nữa, đây quả thực là uy hiếp trắng trợn.
“Không phải ngươi không làm sao à?” Lão giả buồn bực thốt ra một câu.
Lục Trần nói: “Cũng may ta không bị thương, nếu như ta bị thương thì Ly Hỏa cung cũng không còn ở đây rồi.”
Sau lưng lão giả lạnh toát, hiểu được lời uy hiếp này, sau lưng vị này e rằng cũng là một Kiếm Đế.
“Mặc dù Cố Vân cũng không phải con nối dõi của ta, dựa vào cái gì ta phải đưa ngươi mười vạn phương linh tinh?” Trong lòng lão giả bối rối, hắn đang suy nghĩ, hay là mình bỏ đi, giao chuyện này cho phụ thân Cố Vân suy nghĩ, hay là giao linh tinh cho.
Nếu như trực tiếp bỏ đi, bảo bối của Kiếm Đế cung này tức giận, để sư phụ sau lưng hắn đến Ly Hỏa cung thì có thể tổn thất còn lớn hơn.
Nếu mình cho hắn thì lại không cam lòng, hắn cũng chỉ còn ngần ấy linh tinh thôi.
Còn nữa, người Cố thị gây họa, dựa vào cái gì muốn hắn dọn dẹp cho.
“Không đúng, mạch Cố thị nhiều tiền hơn ta.” Bỗng dưng ánh mắt lão giả sáng lên.
Mạch Cố thị là một mạch rất quan trọng của Ly Hỏa cung, nắm giữ mấy quặng linh tinh, còn hắn thì sao, mặc dù là Vương Tôn, địa vị cao nhưng tài lực vẫn còn kém xa Cố thị.
Đột nhiên, lão giả nghĩ gì mà khóe miệng cong lên, để lộ một nụ cười rất dâm đãng.
Lão giả đột nhiên cười khiến Lục Trần sợ.
Bởi vì vừa nãy lão giả còn rất giận dữ, các loại phẫn nộ, âm trầm lóe lên trong mắt, nhưng một giây sau thái độ đột nhiên thay đổi 360 độ, nhẹ nhàng cười.
Nụ cười này rất rạng rỡ, khiến Lục Trần liên tưởng đến một từ, hèn mọn.
Không sai, nụ cười của lão giả bây giờ rất hèn mọn.
“Tiền bối.” Lục Trần gọi một tiếng.
Giọng nói của Lục Trần kéo lão giả trở về thực tại, hắn bỗng nhiên ý thức được mình quá đắc ý, vội vàng ho khan một tiếng, lấy mười vạn phương linh tinh trong nhẫn không gian rồi cất vào một cái nhẫn không gian trống khác, sau đó ném cho Lục Trần.
“Cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận