Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1310: Tứ sư phụ đến (2)

Bồ Khúc thấy Lục Trần còn trẻ như vậy đã là Đan Thánh thập phẩm, nổi lòng muốn thu nhận đồ đệ.
Làm sao Lục Trần không nghe ra ý ở ngoài lời của Bồ Khúc, đoán chừng muốn nhận mình làm đồ đệ, cứ nói: “Vãn bối đã có sư phụ.”
Bồ Khúc nghe thấy lời nói của Lục Trần có phần thất vọng, sau khi lấy lại tinh thần thầm mắng mình ngu, người ta còn trẻ như vậy đã là Đan Thánh thập phẩm rồi, sau lưng nhất định có một sư phụ lợi hại, làm sao có thể không có sư phụ.
Nói không chừng phẩm cấp sư phụ người ta cao hơn so với hắn.
Ánh mắt Bồ Khúc tràn đầy hồi ức, cảm thán một câu: “Lão phu lúc còn trẻ từng đi tới Sơn Hải giới rèn luyện, cũng coi như có chút danh vọng ở luyện đan giới, quen biết rất nhiều đan đạo đại sư, không biết sư phụ của tiểu hữu là vị nào, không chừng ta biết.”
Dừng một chút, trên mặt Bồ Khúc bỗng nhiên xuất hiện vẻ đắc ý: “Nói với ngươi không chút khoe khoang, năm đó khi Hoa Điệp tiên tử cử hành đại hội luyện đan, lão phu còn nhìn thấy hình dáng tiên tử từ xa.”
“Hoa Điệp tiên tử lên cao nhất hô hào, luyện đan sư khắp thiên hạ tề tựu, bây giờ chỉ nghĩ đến cảnh tượng kinh điển kia, nhiệt huyết cũng không khỏi sôi trào.”
Khóe miệng Lục Trần co giật, đã nhìn thấy dung mạo Tứ sư phụ hắn thì tính là có tư cách khoác lác sao?
Lục Trần cũng không biết đối với người của Sơn Hải giới Tứ sư phụ nhà mình giống như Thiên Đế tôn quý, phương tung khó kiếm, muốn gặp được thật sự rất khó khăn, trừ khi là nhân vật cấp Thiên Đế.
Lục Trần uyển chuyển nói: “Sư phụ ta không cho ta nói danh hiệu của nàng ở bên ngoài.”
Đây đương nhiên là giả dối, chủ yếu là sợ đả kích Bồ Khúc, cho dù nói Hoa Điệp là sư phụ hắn, chưa chắc Bồ Khúc sẽ tin tưởng.
Bồ Khúc a một câu, cũng không hỏi nữa, suy cho cùng tính cách của rất nhiều luyện đan sư cũng rất cổ quái, không muốn đồ đệ mượn mặt mũi của hắn rèn luyện ở bên ngoài.
Bồ Khúc nói sang chuyện khác: “Tổng cộng có hai phương pháp gia nhập, loại thứ nhất là chân chính gia nhập Đan Tôn các, trở thành người của Đan Tôn, sau khi gia nhập không được rút lui, mỗi tháng luyện chế đan dược thì ngươi lấy một nửa, dược liệu do Đan Tôn các cung cấp, nếu như gặp phải phiền phức thì Đan Tôn các dốc toàn lực ra tay.”
“Loại thứ hai là trở thành phụng dưỡng, đan dược mỗi tháng luyện chế lấy ba mươi phần trăm, nếu như ngươi có thù địch, lại quá kinh khủng, Đan Tôn các cũng không đắc tội được thì sẽ không mặt cho ngươi.”
Lục Trần trầm ngâm một lúc, nói: “Ta lựa chọn phương pháp thứ hai, bởi vì một khi ta đột phá Chí Tôn thì sẽ phải đi Giới thành.”
“Ừ!”
Bồ Khúc nghe cũng không nói gì, rất nhiều người cũng sẽ chọn gia nhập tông môn bên ngoài xem như vượt qua kỳ, rèn luyện một thời gian ngắn, sau khi vượt qua thì sẽ rời đi.
“Có thể, ta cho ngươi…” Bồ Khúc cười nói, nhưng mà lời còn chưa nói hết, sắc mặt hơi thay đổi, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ dồi dào.
Sau đó phát hiện trong phòng, có thêm một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy màu lam, mặc dù thân thể nhỏ bé xinh đẹp, nhưng khí chất lại hết sức xuất chúng, linh hoạt kỳ ảo xuất trần, xinh đẹp khiến người ta không hít thở nổi.
“Ngươi ngươi ngươi…” Bồ Khúc kinh hãi nhìn thấy mặt mũi nữ tử, hô hấp dồn dập kịch liệt, kích động đến mức không nói ra lời.
“Lão gia này, nhìn cái gì vậy?” Đôi mắt đẹp của Hoa Điệp trợn mắt liếc nhìn Bồ Khúc.
Mặt mày Bồ Khúc hồng hào, trong lòng kích động, hắn lại nhìn thấy đệ nhất luyện đan sư Hoa Điệp tiên tử ở khoảng cách gần như vậy.
“Sư phụ, sao ngươi lại tới đây?” Lục Trần thấy nữ tử đột nhiên xuất hiện, hắn cũng có chút bất ngờ, người tới không phải ai khác chính là Tứ sư phụ Hoa Điệp.
Bồ Khúc nghe thấy lời nói của Lục Trần, hắn sững sờ ngay tại chỗ.
Mới vừa rồi hắn muốn đào góc tường Hoa Điệp tiên tử?
“Tiểu Lục Trần, tức chết ta!” Hoa Điệp không một chút uy nghiêm của cường giả, lộ ra vẻ mặt tức giận của tiểu nữ nhi ở bên cạnh đồ đệ Lục Trần.
“Tại sao?”
Lòng Lục Trần run lên, người nào dám chọc Tứ sư phụ nhà hắn tức giận.
“Trước tiên chưa nói được, ngươi đi theo ta.” Hoa Điệp lôi Lục Trần rời đi, chỉ là thiếu nữ Hi bên cạnh lại cảnh giác nhìn Hoa Điệp, một tay kéo cánh tay Lục Trần: “Ngươi muốn dẫn ca ca của ta đi chỗ nào?”
Hoa Điệp nhìn thiếu nữ Hi, ánh mắt nhẹ nhàng híp lại, ý vị sâu xa nói: “Tiến độ không tệ lắm, xem ra mưu kế của Tam sư tỷ thành công một chút.”
“Yên tâm, ta chỉ mượn ca ca ngươi một lát, đợi lát nữa trả cho ngươi, yên tâm chờ ở chỗ này.” Hoa Điệp bóp gương mặt của thiếu nữ Hi, sau đó tay ngọc cử động, xé mở một khe nứt, nắm Lục Trần đi vào bên trong.
Lục Trần bị Hoa Điệp dẫn đi mới cảm nhận được cái gì gọi là tốc độ, không gian xung quanh không ngừng thay đổi, một hơi mà thôi đã cách xa Bích Tiêu cổ thành hơn hàng tỷ vạn dặm rồi.
Hai người xuất hiện ở bầu trời của một ngọn núi vô danh, Hoa Điệp cũng không để ý tới Lục Trần, nụ cười nghiêm túc, đang hết sức chăm chú tìm kiếm khí tức yếu ớt nào đó, tự nhủ: “Con lươn nhỏ giảo hoạt này chạy nhanh thật, chỉ là mơ tưởng chạy ra khỏi phạm vi cảm ứng của ta.”
Hoa Điệp nói xong, tiếp tục dẫn Lục Trần rời đi, núi sông đổi ngược, vật đổi sao dời, một bước mấy ngàn vạn, thời gian mấy hơi ngắn ngủn đã đi tới dải đất hư vô mịt mờ giữa Ngũ Hành Thiên và Sơn Hải giới, xung quanh đều là khí lưu tối tăm mịt mù, nơi này không tồn tại sinh mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận