Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1541: Cướp ngục (2)

Trước đó hắn còn tưởng rằng Lục Trần tới cứu người tức là chỉ cứu một người, hiện giờ thấy Lục Trần thả toàn bộ tù binh, hắn lập tức nhận ra chuyện cướp người không đơn giản như mình tưởng. Số lượng tù nhân được thả ra nhiều như vậy nhất định sẽ gây náo loạn một phen.
Còn hắn phạm vào tội lơ là nhiệm vụ, cho dù Lục Trần có thả hắn ra, Ninh thị cũng không cho hắn đan dược để khôi phục đan điền, thậm chí còn hỏi tội hắn.
Lúc này, Lục Trần đến một khu phòng giam và phát hiện những người bị giam giữ ở đây còn lớp xiềng xích thứ hai, bả vai họ bị xích sắt dày như cánh tay xuyên qua, nhưng sức sống của họ vô cùng ngoan cường, miệng phát ra tiếng kêu khàn khàn.
"Đế cảnh."
Lục Trần hơi híp mắt lại, sau đó khoé miệng hiện lên một nụ cười.
Hắn không sợ những người trong ngục yếu mà hi vọng họ càng mạnh càng tốt, tốt nhất có thể chống lại cường giả Ninh phủ, đương nhiên đây là chuyện không thực tế.
Bang bang bang!
Nắm đấm của Lục Trần toả ra hào quang sáng chốt, quyền ấn không gì sánh được giống như sao chổi va vào địa cầu, phát ra tiếng nổ chói tai khiến không gian nổ tung, lực phản chấn kinh khủng quét qua thân thể Lục Trần làm hắn bị dội ra xa.
"Ngươi không phá được." Lão giả cười lạnh nhìn Lục Trần.
"Phải không?"
Lục Trần quay đầu, trong mắt như mang theo sự chế giễu, sau đó trong tay hắn có thêm một vậtgì đó.
Thứ xuất hiện trong tay Lục Trần là Lục Thần kiếm, khi linh lực hùng hậu được rót vào, Lục Thần kiếm rung lên, một lớp chất lỏng màu vàng chảy bao phủ trên bề mặt khiến thanh kiếm lộ ra một tia sắc bén.
Giờ khắc này, những người xung quanh đều cảm nhận được ý lạnh buốt đe doạ đến tính mạng của bản thân.
Hiện giờ Lục Trần đã thúc giục Lục Thần kiếm cộng hưởng với kiếm ý màu vàng bên trong, uy lực của nó tăng lên gấp mấy chục lần so với trước đây, đủ để uy hiếp tới cường giả Thánh Đế cảnh.
Nhóm người trước mặt chỉ mới Thiên Tôn, càng không phải Đại Đế, khí tức kiếm ý tản ra đương nhiên khiến bọn họ xuất hiện một loại cảm giác cực kỳ khó chịu.
"Nhận ra thanh kiếm này không?" Lục Trần nhìn về phía lão giả, lạnh lùng hỏi.
"Lục Thần kiếm, ngươi chính là truyền nhân của Nguyên Sơ kiếm đế." Lão giả nhìn Lục Thần kiếm, ngoài mặt giống như suy đoán về tầng kiếm ý màu vàng, đồng tử hắn đột nhiên co rụt lại, đồng thời thốt lên một tiếng kinh hãi.
Lão giả chính là kẻ đi theo Ninh Thiên Quân làm phản năm đó, thuộc thời đại của Đông Hoàng Thiên Đế, Nguyên Sơ kiếm đế, đương nhiên không thể không biết tới thanh hung kiếm này.
Thanh kiếm này đã từng uống máu Thiên Đế, có thể nói chiến tích của nó vô cùng rực rỡ. Trong rất nhiều pháp bảo tối thượng của Sơn Hải giới, thanh kiếm này có danh khí lớn nhất.
Xét về độ sắc bén, pháp bảo Thiên Đế không thể sánh được,
Nguyên Sơ kiếm đế năm ấy không phải Thiên Đế, nhưng hắn có thể sánh vai cùng Thiên Đế, thậm chí danh tiếng vượt qua Thiên Đế khác, khai sáng kiếm ý uy chấn cho các thế hệ đời sau, là một tồn tại cổ xưa mang cột mốc lịch sử.
Lão giả chấn động vô cùng, trong lòng nổi lên sóng gió.
Lục Trần lắc đầu nói: "Ta không bái Nguyên Sơ kiếm đế làm sư phụ, xem như là một nửa truyền nhân của hắn thôi."
Lão giả thở phào nhẹ nhõm, bởi vì thanh niên này còn quá trẻ, mà kiếm đế phương xa là một một nhân vật cực kỳ cổ xưa, thanh niên này không thể nào bái hắn làm sư được. Nhưng được thanh hung kiếm thừa nhận cho thấy thiên phú của đối phương từ xưa tới nay chưa ai có được, nếu không sao có thể được Lục Thần kiếm nhận chủ.
Lão giả thầm cười giễu trong lòng, có lẽ vì thanh niên này lấy được Lục Thần kiếm nên tự cho mình là vô địch thiên hạ.
Lục Trần bổ sung một câu: "Sư phụ ta là Đại Mộng Thiên Nữ."
Gương mặt lão giả cứng lại, khoé miệng giật giật.
"Hiện giờ Sơn Hải giới đã qua thời kỳ hắc ám, mở ra thời đại hoàng kim hưng thịnh, cường giả mọc lên như nấm. Loại phản đồ như ngươi, trong lòng có thể có suy nghĩ hối hận."
"Hối hận, ta không bao giờ hối hận." Lão giả như bị gì đó kích thích, kích động nói: "Năm đó ta chỉ là một Thiên Tôn, hiện giờ đã thành Đại Đế."
Lời nói của Lục Trần đã vạch ra ký ức phủ đầy bụi bặm, không muốn nhắc lại của lão giả, kêu không hối hận chính là nói dối, dù sao cũng phải trăm vạn năm mới đạt tới Đại Đế cảnh, tốc độ như rùa bò.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Thiên Yêu giới không thích hợp để tu hành, trong thiên địa chứa đựng yêu linh khí cho Thiên Yêu tu hành.
Hơn nữa, địa vị của hắn cũng chẳng cao mấy, bị hạ xuống làm nhiệm vụ canh cửa nhà lao.
Nếu như hắn còn ở Sơn Hải giới, trải qua vạn năm, chỉ cần hắn còn sống sót sau giới chiến, dù thế nào cũng trở thành một tồn tại có cảnh giới Thánh Đế, có lẽ sẽ lập ra một môn phái cường đại, làm lão tổ một phương.
Nhưng do lựa chọn sai lầm nên đã phải trả một cái giá lớn.
Trong mắt Lục Trần hiện lên một tia lạnh lùng khi thấy lão giả gào lên, hắn cũng là một tên ngốc, thế mà lại nói chuyện phiếm cùng với kẻ phản bội. Sau đó hắn không để ý tới đối phương nữa, dùng Lục Thần kiếm chém vào cấm chế, một tiếng nổ vang lên, cấm chế cường đại đã bị phá vỡ chỉ trong vòng chưa đầy hai nhịp thở.
Nhìn thấy màn này, những người xung quanh không nói nên lời, cấm chế cấp Đế cứ như vậy bị phá vỡ, nhìn qua khá là đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận