Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 488: Vu Chiến hào khí

Ba người về tới ma điện, giờ phút này trong ma điện, lại tập hợp đầy người, cho dù là người trung niên uy nghiêm gọi là Nhiếp thánh vương lần trước đến muộn, sớm đã chờ đợi rồi, trong lòng hắn chấn động, khu vực này Lê Hoa quản lý, vậy mà trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, liên tục phá hủy hai cung điện màu xám.
Điều này có thể nói là kỳ tích.
Phải biết rằng hơn ba mươi vạn năm qua, bọn họ tổng cộng mới phá hủy hai mươi hai tòa.
Nhưng mà hiện tại, nửa năm đã phá hủy hai tòa.
Đừng nói hắn, cho dù đại Thiên Tôn bế quan cũng bị kinh động, mở kim khẩu, muốn thu Lê Hồng làm đồ đệ.
Cho nên, hắn sớm đến rồi.
Khi mọi người thấy ba người trở về, bọn họ ý thức được tổn thất lần này càng lớn hơn, hai tộc lại có hơn mười nhân vật thiên tài chết, nhưng mà so sánh với thành công phá hủy cung điện màu xám, chuyện này không đáng nhắc tới.
Cung điện màu xám mất một tòa, đại biểu thời gian bọn họ lấy được tự do rút ngắn rất nhiều.
Mà thiên tài mất rồi, tiếp tục sinh đẻ bồi dưỡng là được.
“Tốt tốt tốt, làm tốt lắm.” Trên mặt Nhiếp thánh vương hiện ra ý cười, nhìn về phía Lê Hoa ma quân tán dương nói: “Lê Hoa, ngươi đã sinh ra một đứa con ngoan.”
“Phụ thân, may mắn không làm nhục mệnh, ta dốc hết muôn vàn khó khăn, dưới sự hy sinh của mấy người đi cùng, phá hủy cung điện màu xám.” Lê Hồng từ lúc đến đây, đã bắt đầu diễn thuyết đầy diễn cảm.
Vu Chiến nhìn Lê Hồng, khóe miệng cong lên.
Lần này có liên quan cái lông gì đến Lê Hồng sao, da mặt của Lê Hồng này cũng quá dày đi.
Nhưng mà lần này hắn không có xúc động, bởi vì hắn nhìn thấy Lục Trần bố trí thủy tinh kí ức, mặt lạnh xem biểu diễn của Lê Hồng.
“Không tệ.”
Lê Hoa ma quân nhìn về phía Lê Hồng mở miệng nói, nhưng mà ánh mắt lại không thể tra liếc Lục Trần một cái, hắn biết, lần này lại là đối phương phá hủy.
Các thanh niên của tộc Ma Bất Tử sùng bái nhìn Lê Hồng, thời khắc này, bóng dáng Lê Hồng trở nên cao lớn hơn.
Nhiếp thánh vương cũng mỉm cười đầy mặt, nói: “Lê Hồng, Phán quyết giả đại nhân mở miệng, muốn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không.”
“Bằng lòng, bằng lòng.”
Lê Hồng vội vàng nói.
“Theo ta đi đi, đi bái kiến Phán quyết giả đại nhân trước, tiến hành nghi thức nhập môn.” Nhiếp thánh vương nói xong, mang theo Lê Hồng trong ánh mắt thèm muốn rời khỏi.
Sau khi hai người đi, Lê Hoa ma quân lại truyền âm cho Lục Trần, đầu tiên là an ủi một phen sư muội của hắn hiện tại rất tốt, sau đó cho Lục Trần một ngọc phù rồi đuổi đi.
Lục Trần và Vu Chiến cùng rời đi, Vu Chiến xoa tay, nói: “Tiểu tử Lê Hồng này thật sự không ra gì, cực kỳ vô sỉ.”
Lục Trần cười, cũng không nói gì.
Vu Chiến dò hỏi: “Lục huynh, thủy tinh kí ức kia của ngươi khi nào thì công bố, ta không kịp đợi vả mặt Lê Hồng, thật muốn xem thử tin tức của thủy tinh kí ức công bố ra ngoài, bọn họ sẽ có biểu cảm như thế nào.”
“Không vội.” Lục Trần lắc đầu, vô cùng bình tĩnh nói.
“Nè, cho ngươi.” Lục Trần nói xong, ném ra hai viên cho Vu Chiến, nói: “Giúp ta phục chế mấy cái.”
“Ha ha, không thành vấn đề, ta cầm về phục chế.” Vu Chiến cười ha ha tiếp nhận.
Vu Trạch đi theo hai người, nhìn hai thanh niên nói chuyện với nhau, ước chừng đang chuẩn bị phá chiêu.
Lục Trần hỏi: “Đúng rồi, Vu Chiến huynh ngươi đang ở đâu.”
Vu Chiến nói: “thành Đại Vu, lãnh thổ trước kia của Thần Phong cổ quốc có nơi dừng chân của Vu tộc ta.”
“Đúng rồi, Thần Phong cổ quốc chính là lãnh thổ này, ở đây thật ra...” Vu Chiến sợ Lục Trần không biết Thần Phong cổ quốc, lại suy nghĩ giải thích một phen, nhưng mà còn chưa nói xong, Lục Trần đã ngắt lời hắn: “Ta biết....”
Thấy Lục Trần biết, Vu Chiến cũng không nói thêm gì.
Lục Trần cười nói: “Ta có thể đi tới ngồi lát không.”
Vu Chiến kinh ngạc vui vẻ nói: “Lục huynh có thể đến làm khách, là vinh hạnh của ta.”
Lục Trần đi theo Vu Chiến, đến một thành trì phồn hoa.
Thành trì này vô cùng to lớn, phạm vi trăm vạn dặm đều là đất phụ thuộc, Vu Thể giới ở Thượng Giới thiên là một chủng tộc vô cùng lớn mạnh, thế lực trải rộng rất nhiều cổ quốc, bởi vì cao tầng có giao tình cực kỳ tốt với quốc chủ của Thần Phong cổ quốc, cho nên sở hữu một vùng lớn lãnh địa.
Sau khi bị trận pháp bao vây, bọn họ cũng lấy Vu thành làm nơi dùng chân.
Dân cư của thành trì quá ngàn vạn, nhưng mà phần lớn nhân loại đều là bách tính của Thần Phong cổ quốc, người Vu tộc rất ít, đương nhiên, còn có một bộ phận người là tộc nhân của Vu Thể giới và đời sau của Thần Phong cổ quốc.
Lục Trần và Vu Chiến vào thành, cảm nhận được sự phồn hoa ở đây, nhưng mà cảnh giới của rất nhiều người không phải rất cao, phần lớn đều ở Siêu Phàm cảnh và Nguyên Thần cảnh, Vương Giả cảnh rất ít.
Mà Vu Chiến rõ ràng là ‘minh tinh’ của nơi này, sở hữu tiếng tăm rất cao, đang đi trên đường lớn, rất nhiều người đều sẽ hành lễ với Vu Chiến.
“Đi, Lục huynh, ta dẫn ngươi đi biệt viện của ta, chúng ta không say không về.” Vu Chiến cười hì hì nói: “Ta lấy đồ thần bí chiêu đãi ngươi, bảo đảm ngươi chưa uống qua.”
“Rượu gì.”
Lục Trần cười hỏi.
Vu Chiến nói: “Đừng hỏi, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
“Vậy, Vu Trạch đại nhân, bọn ta đi trước, tự ngươi trở về đi.” Vu Chiến quay đầu lại, nói một câu với Vu Trạch.
Vu Trạch: “....”
Một lát sau, khẽ gật đầu, thân thể tản đi kì dị trước mặt hai người.
Vu Chiến dẫn theo Lục Trần đi biệt viện của hắn, là một nơi chiếm mười mấy mẫu, cực kỳ rộng lớn.
Cửa đứng hai tộc nhân Vu Thể giới, nhìn thấy Vu Chiến trở về, lập tức hô Vu Chiến thiếu gia.
“Đi dặn người của nhà bếp, bắt hai con Kim Ty Xích oa để giết, ta muốn chiêu đãi khách quý.” Vu Chiến nói.
“A.”
Hai hộ vệ ngẩn ngơ.
“Thất thần làm gì, còn không mau đi.” Vu Chiến trừng mắt.
“Vâng...”
Một hộ vệ chạy đi.
“Kim Ty Xích oa, chẳng lẽ là một trong bát trân đã tuyệt chủng.” Ánh mắt Lục Trần lóe lên, nói.
Bát trân, tám loại mỹ vị trên đầu lưỡi, không chỉ có mỹ vị, còn có lợi ích rất lớn đối với thân thể, ví dụ như Long Lân ngư mà Lục Trần ăn, thỏ Yên Chi mà Vân Thánh Thánh địa Dao Trì nuôi nấng v.v..., đều thuộc một trong bát trân.
Mà Kim Ty Xích oa cũng thuộc một trong bát trân, chẳng qua mười vực đã tuyệt chủng rồi, Lục Trần nghe qua, nhưng chưa thấy qua.
Vu Chiến cười nói: “Xem ra Lục huynh cũng nghe qua, nhưng mà chưa ăn qua nhỉ.”
Vu Chiến chắc chắn Lục Trần chưa từng ăn, bát trân cùng loại như Long Lân Ngư, thỏ Yên Chi, thế lực nhất lưu Thượng Giới thiên đều sở hữu, hạ giới cũng có một ít, nhưng mà Kim Ty Xích oa ở Thượng Giới thiên cũng rất thưa thớt, chỉ có đại tộc đứng đầu mới sở hữu một ít, mà nhà hắn đã cất giấu vài đôi Kim Ty Xích oa.
Vì để cảm ơn ân cứu mạng hai lần của Lục Trần, Vu Chiến cũng không tiếc bỏ vốn.
“Ừm.”
Lục Trần gật đầu.
Vu Chiến nói quả thật là lời thật, hắn chưa thử qua, bởi vì Kim Ty Xích oa trong mười vực sớm đã tuyệt chủng.
Chỉ là rất kinh ngạc Vu Chiến sở hữu Kim Ty Xích oa thôi.
“Trước ngồi một lát đi.” Vu Chiến dẫn theo Lục Trần vào bàn, tay vừa ra chiêu, trong tay xuất hiện hai chén rượu, rồi lấy ra một bình rượu, sau đó rót đầy, đưa cho Lục Trần.
Vu Chiến thần bí hề hề cười nói: “Lục huynh nếm thử, hẳn là ngươi chưa uống qua.”
“Đây không phải Hổ Liệt Tửu sao.” Lục Trần nói xong, sau đó bản thân cũng lấy ra một bình.
“Ặc.”
Vu Chiến nhìn thấy Lục Trần cũng lấy ra một bình, nhất thời xấu hổ.
Vu Chiến ủ rũ nói: “Lục huynh, vậy mà ngươi cũng có Hổ Liệt Tửu, không có lý gì, đối với người của mười vực các ngươi, không phải Hổ Liệt Tửu rất quý giá sao.”
Bởi vì Hổ Liệt Tửu cần xương cốt của yêu hổ Thánh cảnh mới có thể ủ ra, người mạnh nhất mười vực chẳng qua là Thánh Vương, ước chừng không dám có ý đồ với Hổ tộc mới đúng chứ, cho nên Vu Chiến cảm thấy Lục Trần chưa uống qua, lấy ra để khoe khoang cơ, ai biết Lục Trần cũng lấy ra một bình, khiến cho hắn cạn lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận