Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 885: Tam sư phụ uy nghiêm

Nhị sư phụ đối với bên ngoài có tính cách bá đạo uy nghiêm, nhưng đối với hắn lại rất nhẹ nhàng.
Tứ sư phụ cổ linh tinh quái, giống như tiểu cô nương ngây thơ lãng mạn, lại hơi phúc hắc, ngũ sư phụ tính tình yếu đuối giống như tỷ tỷ hàng xóm, càng dễ dàng tiếp xúc.
Chỉ có tam sư phụ này là có tính cách vô cùng nghiêm khắc, lạnh như núi băng, dù đối với hắn cũng là như thế.
Lúc này vừa mới gặp mặt, Lục Trần bất giác lạnh run dưới sư uy nghiêm của tam sư phụ.
“Lại đây!”
đồng tử lạnh như băng của Kha Dĩ Nhu nhìn chằm chằm Lục Trần, thần thái lạnh nhạt, toàn thân lộ ra một luồng ý lãnh lẽo.
Lục Trần không dám phản kháng, ngoan ngoãn bước tới.
“Sư phụ, đồ nhi không màng xa vạn dặm tới Đế Nữ vực, việc đầu tiên chính là đến thăm ngươi.” Lục Trần chớp mắt, rất nhanh nói.
“Vậy sao?”
Kha Dĩ Nhu lạnh như băng nhìn Lục Trần, nói: “Là chơi ở Tinh Tượng kiếm phái với thành Phi Tuyết đủ rồi mới đến chỗ sư phụ hả.”
Lúc này sắc mặt Lục Trần cứng đờ, xem ra hướng đi của mình đã bị sư phụ nắm giữ rõ ràng, hắn vội vàng cười, nói: “Cái gọi là phụ mẫu thứ nhất, sư phụ thứ hai, mẫu thân ta đang ở thành Phi Tuyết, cho nên sau khi đi thăm thì đã không ngừng nghỉ chạy đến đây.”
“Sao thực lực của ngươi lại tăng chậm như vậy, xem ra sư tỷ quá chiều ngươi rồi.” Kha Dĩ Nhu nhìn chằm chằm Lục Trần, nhíu mày, giọng điệu lạnh lẽo nói.
Lục Trần nghe vậy, hơi bất lực, thực lực của hắn đã tăng lên rất nhanh rồi đó, tuy rằng chỉ là Vương cảnh nhưng lại có thể giết Hoàng cảnh đỉnh phong, đương nhiên, dù có biện minh một câu nào ở trước mặt sư phụ nhà mình, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập uy nghiêm này, Lục Trần lại chẳng nói được gì cả.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại chỗ ta tu luyện, không tới Thánh cảnh thì không cho phép đi ra ngoài!” Kha Dĩ Nhu nhìn chằm chằm Lục Trần nói.
“Hả?”
Lúc này Lục Trần ngây ra, yếu đuối nói: “Sư phụ, ta cách Thánh cảnh xa vời quá, muốn tu luyện tới Thánh cảnh, ít nhất cần mấy chục năm hoặc hơn trăm năm nữa.”
Lục Trần muốn khóc, lúc trước đã nói một sư phụ ở lại năm năm, tuy kế hoạch không kịp thay đổi, lãng phí rất nhiều thời gian ở Thanh vực, hiện tại tam sư phụ nói để hắn đột phá Thánh cảnh mới được rời đi, vậy phải tới năm tháng nào chứ, hiện tại hắn cách Thánh cảnh còn một khoảng cách rất xa xôi nữa.
Kha Dĩ Nhu dùng giọng điệu uy nghiêm nói: “Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, trong vòng hai mươi năm thành Thánh rất dễ dàng.”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi hãy ở bên cạnh ta, tu luyện với ta, đợi tu luyện tới Thánh cảnh thì sẽ không quản ngươi nữa.” Kha Dĩ Nhu nói, nói xong, lập tức xoay người tiến vào trong phòng, chợt một âm thanh rơi vào bên tai Lục Trần, nói: “Nơi này có rất nhiều phòng, ngươi có thể tự lựa chọn.”
“Haizz!”
Đợi Kha Dĩ Nhu rời đi, Lục Trần than thở, trong lòng hơi hối hận, sớm biết đã không đến Nhu Đế cung, xem ra không đến hai mươi năm thì sẽ không cách nào đi ra khỏi nơi này.
Lục Trần hơi mất hứng, tùy tiện tìm một gian phòng rồi bắt đầu tu luyện.
Thời gian vội vàng nhoáng một cái, một tháng trôi qua, một tháng này, Lục Trần không thể yên tĩnh tu luyện được, cảm giác rất khó chịu, bởi vì cái hắn theo đuổi là thuận theo tự nhiên, dù sao đối với hắn, trên cơ bản dưới Thánh cảnh không có đối thủ, gặp cấp bậc Nhân Hoàng đại thành đánh không lại cũng có thể chạy cho nên hoàn toàn không muốn tu luyện.
Trong một tháng này, đại hội thiên tài bên ngoài tỉ thí hừng hực khí thế.
Dưới đạo đài, các phương thế lực ngồi ở phía dưới xem chiến đấu ở bên trên.
Tiết Lâm và Mộ Dung Thu là Hoàng giả nên chỉ đảm đương vai quần chúng, bọn họ vừa xem thiên tài tranh phong ở bên trên, vừa trò chuyện với nhau.
“Lục Trần tiến vào Nhu Đế cung một tháng rồi, không chuẩn bị ra ngoài sao?” Tiết Lâm mở miệng nói.
Mộ Dung Thu lắc đầu, nói: “Có lẽ là tu luyện ở bên trong rồi, dù sao thì bên trong Nhu Đế cung có rất nhiều tuyệt học có thể tu hành, cũng không biết Lục Trần có thân phận gì, lại trực tiếp vào được Nhu Đế cung.”
Cho đến hiện tại, Mộ Dung Thu vẫn rất tò mò thân phận của Lục Trần.
“Ai biết được!” Tiết Lâm lắc đầu.
Đột nhiên ánh mắt Mộ Dung Thu tỏa ra ánh sáng màu lục, nói: “Nghe nói mỹ nữ của Nhu Đế cung rất nhiều, ví dụ Băng Tuyết cung điện trong ngàn năm có hơn hai mươi người tiến vào, còn có Thánh nữ thiên tài của môn phái khác, có thể tiến vào Nhu Đế cung, ai mà không phải là thế hệ kinh diễm, chỉ sợ là Lục Trần đang hưởng phúc ở bên trong, không nỡ ra ngoài.”
“Chậc…”
Tiết Lâm nghe được lời của Mộ Dung Thu, khóe miệng co giật.
Thật ra tình cảnh bên trong của Lục Trần hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của Mộ Dung Thu, Lục Trần đang ở trong tình thế nước sôi lửa bỏng.
Một khi trong đầu xuất hiện ý nghĩ không muốn tu luyện thì Lục Trần sẽ không muốn tu luyện, chỉ muốn đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, Lục Trần đã tìm khắp bí cảnh nhưng không tìm thấy cửa, muốn lén lút lên kế hoạch chạy trốn tất nhiên là chết từ trong trứng nước.
“Sao vậy, không muốn tu luyện à?”
Lục Trần dùng thịt Chí Tôn đùa nghịch với một con linh hầu ở trên cổ thụ trước cổng lớn cung điện của Kha Dĩ Nhu, đột nhiên một âm thanh lành lạnh xuất hiện ở phía sau Lục Trần.
Lục Trần lập tức dựng tóc gáy, quay đầu, đã nhìn thấy tam sư phụ đến trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn hắn.
Lục Trần vội vàng kêu một câu: “Sư phụ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận