Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1690: Hai Chu Dương Huy (2)

Chu Dương Huy dứt lời, khí thế bỗng nhiên gào thét ra, nguyên thần chấn động, ấn đường nứt vỡ làm một luồng sáng trắng bay ra tới chỗ Lục Trần.
Lục Trần phong khinh vân đạm giơ tay lên, ánh sáng trắng và lòng bàn tay va chạm vào nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Một tiếng đinh vang lên!
Trên mặt đất, có thêm một con dao dài bằng ngón tay.
Lòng bàn tay Lục Trần truyền đến một cảm giác đau đớn, nhưng nó không có gì to tát cả.
Bên kia, Chu Dương Huy nhìn thấy kẻ mạo danh này dễ dàng ngăn chặn sát chiêu của hắn, mà còn dùng tay bắt lấy khiến hắn phải trố mắt nhìn.
Thực lực của tên giả mạo này xem ra mạnh hơn hắn tưởng, nếu không sẽ không thể ngụy trang bình tĩnh trước mặt hắn như vậy.
“Các ngươi mau bắt hắn lại, ta muốn xem xem mục đích hắn giả mạo ta là gì?” Chu Dương Huy lệnh cho Thần Hoàng bên cạnh.
Lần này Lục Trần không lặp lại lời hắn nói, thay vào đó gương mặt điềm nhiên và tỉnh táo, hắn ra chiều suy xét: “Ta ngẫm lại, lúc vừa ra khỏi Nguyên giới, ta đã cảm thấy có người theo dõi ta rồi.”
Hắn tạm dừng, lại cười khẩy: “Chắc ngươi không cảm thấy thủ đoạn theo dõi của ngươi thiên y vô phùng đấy chứ, thật ra sớm đã bị ta phát hiện rồi, nói đi, mục đích giả mạo ta là gì?”
Thần Hoàng xung quanh ngơ ra, nhìn Chu Dương Huy rồi nhìn qua Lục Trần, phát hiện cả hai giống nhau như đúc, bất kể là trang phục hay là giọng nói, đúng là khó phân thật giả.
Nhưng trong lòng họ vẫn hơi thiên về người có vẻ bình tĩnh hơn.
Bởi tuy ngoài mặt người giả mạo người khác điềm tĩnh nhưng trong lòng sẽ rất hoảng và không chắc chắn, đây là biểu hiện của chột dạ.
Đương nhiên hiện tại chưa thể kết luận quá sớm, cũng có thể Chu công tử thật đang phẫn nộ choáng váng hết cả đầu bởi vì bị giả mạo thì sao.
“Các ngươi còn không mau chóng ra tay đi.” Chu Dương Huy tức thở hổn hển gào thét.
“À ừm… bọn ta không phân biệt được thật giả mà.” Mấy vị Thần Hoàng xung quanh nhìn nhau, cười khổ.
Tình huống bây giờ thật khó xử, chứng tỏ kẻ mạo danh trong hai người đã ngụy trang quá tốt.
Lục Trần lạnh lùng nhìn Chu Dương Huy: “Ta rất muốn biết ngươi là ai, đại đồ đệ của Thiên Diện đạo tổ ở Nguyên giới am hiểu thuật dịch dung lắm, hừ hừ, ngươi chờ đó cho ta, về Nguyên giới ta sẽ nhờ sư phụ ta diệt cả nhà ngươi.”
Chu Dương Huy ngẩn ra, Thiên Diện đạo tổ là ai vậy, nếu là một đạo tổ hẳn sẽ rất nổi tiếng, sao hắn chưa từng nghe nhắc đến chứ.
Nhưng nghe Lục Trần nói, hắn cười mỉa: “Sơ hở lớn nhất của ngươi chính là dịch dung, vả lại Nguyên giới không có Thiên Diện đạo tổ nào cả, các vị chỉ cần xem xét tỉ mỉ thì có thể phát hiện ra hắn đang dịch dung.”
Mấy vị Thần Hoàng xung quanh không phải từ Nguyên giới, thậm chí Giới Chủ của Vận Mệnh thành chủ cũng do Hắc Sa tướng quân nói cho họ biết, ngoài việc đó ra thì họ chẳng biết tin gì về Nguyên giới.
Họ nhìn Lục Trần, hoàn toàn không phát hiện được dấu vết dịch dung. Nhìn sang Chu Dương Huy, họ cũng không phát hiện dấu vết ngụy trang.
“Không phân biệt được.” Họ cười khổ nói.
Lần này, Chu Dương Huy thấy hơi sốt ruột, không ngờ kẻ kia ngụy trang thiên y vô phùng như vậy, ngay cả Thần Hoàng cũng không phân biệt được.
“Hay là vậy đi, hai người đánh một trận đi.” Một Thần Hoàng đề nghị: “Nếu đã được Giới Chủ nhìn trúng và nhận làm đồ đệ, thiết nghĩ thiên phú xuất chúng, thực lực nghiền ép và cảnh giới khỏi phải bàn, nhờ vào đó chúng ta sẽ có thể phân biệt được.”
“Được.” Chu Dương Huy nói.
Còn Lục Trần lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Thần Hoàng nọ: “Ngươi là cái thá gì, ngươi nói gì ta phải lập tức làm theo sao, còn xem ta ra gì không hả, cho ngươi một giây suy ngẫm, bắt hắn lại cho ta.”
Chu Dương Huy trợn mắt há mồm nhìn chòng chọc vào kẻ mạo danh, hắn còn phách lối hơn mình, quả thật đã phát huy tính không coi ai ra gì đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Mắt mấy vị Thần Hoàng tỏ ra khác thường, bị Lục Trần quát lớn chẳng những họ không tức giận, mà trái lại cán cân trong lòng hơi nghiêng về người này hơn.
Bởi tính cuồng vọng và ngạo mạn này cực kỳ phù hợp với phong cách xuất hiện vừa rồi của Chu công tử.
“Chu công tử, xin ngươi bớt giận, chẳng phải do bọn ta không có cách phân biệt sao?” Thần Hoàng bên cạnh thấp giọng cười làm lành.
Chu Dương Huy thấy đám Thần Hoàng thiên vị kẻ kia và hoài nghi mình, tức giận nói: “Ông đây mới là Chu Dương Huy, các ngươi nhận lầm người rồi.”
Đáng tiếc, không ai để ý đến hắn.
Lục Trần tiếp tục lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy một phế vật giả, có thể là đối thủ của ta sao.”
Lục Trần nói xong, trực tiếp phóng ra lĩnh vực khủng khiếp bao phủ lấy Chu Dương Huy.
Chu Dương Huy nghe tên mạo danh nói mình là thật thì suýt nữa đã hộc máu vì tức, cảm nhận một sức mạnh mãnh liệt bao phủ hắn thì trong lòng Chu Dương Huy tràn đầy cười nhạo, giả vẫn là giả thôi, sao có thể so kè với hắn được. Trong cơn phẫn hận, hắn thôi thúc toàn bộ tu vi.
Giây sau, khuôn mặt Chu Dương Huy lập tức cứng đờ.
“Sao thế được?”
Trong mắt Chu Dương Huy tỏ ra khó thể tin, hắn cảm giác được đạo hùng hậu dị thường và cực kỳ mạnh mẽ, trong lĩnh vực đại đạo của kẻ đó, đến cả lực lượng hắn cũng không thúc giục ra được.
Một giọt mồ hôi lạnh trượt dài từ trán Chu Dương Huy xuống.
Thực lực của tên giả mạo này sao có thể ghê gớm đến nhường này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận