Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 497: Người thứ hai phá hủy cung điện

Nhìn ánh mắt đầy tức giận muốn xé xác hắn ra nhưng không thể làm được gì của Lê Hoa, Lục Trần cảm thấy thật vui vẻ.
Bởi vì từ khi bước vào bí cảnh, tên này đã bắt cóc sư muội của hắn ra để uy hiếp hắn khiến hắn cảm thấy rất buồn bực, bây giờ cuối cùng cũng có thể trấn áp được đối phương, Lục Trần cũng coi như đã trả được mối thù ấy.
Nhiếp thánh vương liếc Lê Hoa một cái rồi im lặng, muốn trách thì trách Lê Hoa làm mất lòng đối phương, hắn chậm rãi nói: "Bây giờ ngươi có thể đi với ta được rồi chứ."
"Đi thôi..."
Lục Trần uể oải đáp.
Lục Trần tới đây, chủ yếu là đến để trả thù Lê Hoa, lấy đi nhẫn không gian của hắn chỉ là phụ thôi.
Bây giờ mục tiêu đã đạt được, vậy là đủ rồi.
Sau đó, bọn họ vội vàng rời khỏi đây.
Sau khi bọn họ rời đi, Lê Hồng đến bên phụ thân, ánh mắt mang theo tia tàn nhẫn, nói với vẻ mặt dữ tợn: "Ta muốn giết chết hắn."
Lê Hồng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy nhục nhã vô cùng, đối phương không chỉ hại hắn bị Phán Quyết trục xuất khỏi sư môn, còn cướp đi nhẫn không gian của phụ thân hắn, loại nhục nhã quá đáng như thế này, hắn hận không thể lập tức giết chết Lục Trần.
“Không được giết hắn.” Lê Hoa hít sâu một hơi, kìm nén tức giận.
Hắn không muốn giết chết Lục Trần sao? Đương nhiên là có, nhưng hiện tại giá trị của tên kia rất lớn, lại liên quan đến hy vọng thoát khỏi đây của hai tộc, ai dám động đến Lục Trần chính là động thổ trên đầu Thái Tuế.
Ánh mắt của Lê Hồng tràn đầy sự lạnh lùng, cũng không biết có nghe được lời nói của phụ thân hay không.
Đúng lúc này, Lục Trần và nhóm của hắn được hai Thánh Vương đưa đến một ngọn núi, ngọn núi này tràn ngầm tử khí âm trầm, không có một tý hơi thở nào của sự sống. Bên trong ngọn núi, một cung điện màu xám sừng sững ở đó, xung quanh được bao phủ bởi một lớp sương mù đen, đầy kỳ dị và mịt mờ.
"Các ngươi đi đi."
Hai Thánh Vương đứng cách xa trăm dặm nói.
Địa sát bảy mươi hai cung điện, cho dù là ở khoảng cách rất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được uy áp đối với cảnh giới vương giả trở lên, cảnh giới càng mạnh thì áp lực càng lớn.
Phải nói rằng, vị Thần sư hồi đó phong ấn bọn họ, ở phương diện tạo ra trận pháp là thiên tài vạn năm mới có, cho đến hiện tại vẫn chưa có ai có thể so sánh được.
Có thể tạo ra loại trận pháp nhằm vào cảnh giới trên Vương cảnh, nhưng không có áp lực đối với cảnh giới dưới Vương cảnh.
Loại trận pháp này rất mạnh, mạnh đến mức Thiên Tôn không trúng nguyền rủa vẫn không thể phá vỡ được.
Nếu như muốn loại bỏ trận pháp này, cần nhân tài hiếm có trong Nguyên Thần cảnh mới có thể phá hủy , nhưng mà mỗi lần phá huỷ một tòa cung điện sẽ mất đi rất nhiều nhân tài, ba bốn vạn năm qua, đã có vô số nhân tài của hai tộc chết đi.
Vị Thần sư đó đã cố tình dùng cách giết chết những thiên tài của hai gia tộc để làm họ cảm thấy khó chịu.
Nếu không ai có thể cứu họ, họ sẽ tiếp tục như thế cho đến khi trái tim kiên định của họ sụp đổ và phát điên.
Hai Thánh Vương đứng trên mây nhìn đoàn người rời đi.
Sau khi bọn họ đã vào cung điện, im lặng một lúc lâu sau, Nhiếp thánh vương nói: "Vu Nghệ, ngươi nghĩ lần này họ sẽ thành công không?"
Vu Nghệ bình tĩnh nói: "Ta không biết."
Khi Lục Trần tiến vào cung điện màu xám, cách đó trăm vạn dặm, một cung điện màu xám trên mặt đất đột nhiên sụp đổ, ngay sau đó, một ngọn lửa hình người xông ra ngoài từ bên trong, ho ra máu.
Sau đó ngọn lửa trên người nàng tan biến, lộ ra chân thân, đây là một nữ tử có dáng người mảnh mai, khuôn mặt thanh tú hoàn mỹ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp lúc này lại có chút tái nhợt.
Nếu Lục Trần ở đây, hắn có thể nhận ra ngay lập tức đây là Kỷ Nguyên Huyên, thánh nữ của Chu Tước cốc.
“Lực lượng nguyền rủa này quá mạnh.” Đôi môi đỏ mọng của Kỷ Nguyên Huyên khẽ hé mở, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy vẻ ngưng trọng.
Không có ai ở xung quanh nàng bởi vì tất cả những người đi theo nàng đều đã chết.
Lần này tuy rằng nàng may mắn phá được cung điện màu xám, nhưng trong cơ thể nàng vẫn còn lưu lại rất nhiều nguyền rủa, chỉ sợ không tới một năm cũng không thể khôi phục lại được.
Khí tức Kỷ Nguyên Huyên có chút không ổn định, nàng điều chỉnh lại nội tức, khuôn mặt thanh tú nhìn về phía xa xôi: "Kiếm Tam công tử thật sự mạnh như vậy sao, hắn đã phá hủy hai cung điện màu xám rồi."
Kỷ Nguyên Huyên đã nghe về sự kiện hình ảnh trong thủy tinh ký ức lần trước, nàng nhận ra đó là Kiếm Tam công tử.
Kỷ Nguyên Huyên không thể hiểu nổi, Kiếm Tam công tử tuy có chút danh tiếng ở Thanh vực nhưng cũng không nổi bật lắm, khi nàng đến bí cảnh, ngay cả nàng, người được sinh ra để làm chủ Chu Tước hỏa cũng suýt chút nữa bị lực lượng nguyền rủa tấn công.
Phải biết rằng Chu Tước hỏa bẩm sinh có được từ huyết thống Chu Tước trong cơ thể, mạnh hơn rất nhiều so với sức mạnh của hỏa linh.
Kỷ Nguyên Huyên không thể hiểu nổi, Kiếm Tam công tử đã sử dụng sức mạnh gì để phá hủy cung điện màu xám.
Không phải là cứ tấn công mạnh mẽ vào là đạt được, nó chứa đựng rất nhiều nguyền rủa, càng vào sâu, nguyền rủa càng mạnh.
Nàng dùng thời gian một nén hương để điều chỉnh nội tức, sau đó bật dậy, hóa thành một bóng đỏ rực lửa rời đi.
Cùng lúc đó, ở một nơi xa, cũng có những người khác đang cố gắng phá hủy cung điện màu xám, một số người đã ở gần cửa cung điện rồi, nhưng họ không chịu nổi sức mạnh của nguyền rủa, bị động rút lui.
Cũng có người đi đến nửa chừng, chịu không nổi, trực tiếp tử vong.
Những thiên tài bên ngoài tiến vào đều được chỉ định đến các cung điện màu xám ở các cương vực khác nhau để phá trận.
Ở bên của Lục Trần
"Gì..."
Hai Thánh Vương đang chờ đợi trong nhàm chán, đột nhiên sửng sốt, hai người kinh ngạc nhìn nhau.
Bởi vì họ vừa mới nhận được truyền âm, một cung điện màu xám khác đã bị phá huỷ, đó là lãnh địa nơi có Thánh Vương khác trấn giữ. Người phá huỷ cung điện màu xám cũng là người đến từ bên ngoài, nghe nói đó là một nữ tử sở trường điều khiển lửa được quang hoả bao trùm, ngăn trở sức nguyền rủa xâm nhập, mạnh mẽ đi vào cung điện màu xám rồi kéo trận kỳ màu đen ra.
"Hóa ra là một nữ tử đến từ tộc Chu Tước, trời sinh có thể điều khiển được ngọn lửa. Không có gì lạ khi nàng có thể chặn được sức mạnh của nguyền rủa." Nhiếp thánh vương cười nói.
Danh tính của nữ tử đã được tiết lộ qua truyền âm.
Ngọn lửa là kẻ thù của lực lượng nguyền rủa. Nhiều ngọn lửa hiếm hoi còn mạnh hơn cả linh hỏa. Rõ ràng, Chu Tước hoả là một trong số đó.
Ngoài Lục Trần ra, còn có một người khác có thể phá hủy cung điện màu xám, bọn họ tất nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Ánh mắt Vu Nghệ sáng lên, hắn nói, "Nếu chúng ta liên lạc với những người bên ngoài sớm hơn, chúng ta sớm đã tự do rồi."
Nhiếp thánh vương nghe Vu Nghệ nói, nhưng không phản bác lại, trong lòng hắn cũng đã đồng ý điều đó.
Trên thực tế, rất lâu trước đây, ít nhất là mười vạn năm trước, bốn vị Thánh Vương đã đột nhập vào nơi này, nhưng bởi vì bọn họ biết bên ngoài là mười vực, mười vực dưới Cửu Thiên, mà bọn họ là chủng tộc cường đại nhất phía trên Cửu Thiên. Từ đáy lòng xem thường người của mười vực, họ khinh thường việc nói chuyện với người của mười vực, vì vậy họ sử dụng một loại cổ ngữ mà người của mười vực không biết của Cửu Thiên để giao tiếp với nhau.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, họ không thể chịu đựng được sự cô đơn, và vì họ rất khát khao tự do, họ đã chọn hợp tác với những người từ thế giới bên ngoài.
Cho dù là hợp tác, bọn họ vẫn duy trì thái độ hoài nghi nửa thật nửa giả, thiên kiêu của Thập giới có thể so sánh với thiên kiêu của hai gia tộc bọn họ sao?
Mãi cho đến khi Lục Trần liên tiếp phá hủy hai cung điện, lại thêm cô bé ở Chu Tước cốc phá hủy cung điện, bọn họ mới nhận ra sự hợp tác này là đúng.
hai Thánh Vương thở dài với cảm xúc lẫn lộn, và sau một lúc, họ đột nhiên nhìn chằm chằm vào phía xa.
Bởi vì cách đó trăm dặm, một cung điện đột nhiên sụp đổ.
Sau đó, hai Thánh Vương đột nhiên đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận