Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1778: Quy cách đón khách cao nhất của Tu La giới (2)

“Nhìn kìa, đây là người ngựa của An Vương phủ.”
“Người của An Vương phủ cũng tới xem lễ.”
Phía dưới, vô số người nhìn chiến thuyền bay từ từ trên bầu trời, trong ánh mắt toát ra kính sợ nồng đậm.
Tu La giới, hoàng tộc vi tôn, qua chín đại vương phủ, tượng trưng cho sức mạnh cao nhất của Tu La giới, hiển nhiên khiến người ta tôn kính.
Rốt cuộc chiến thuyền của An Vương phủ đi tới hoàng cung nghiêm ngặt, không có hộ vệ đi ra ngoài ngăn cản, tiến quân thần tốc, đợi đến một chỗ quảng trường khổng lồ, sớm đã có người chờ nghênh đón, là một lão già tiên phong đạo cốt.
Thấy chiến thuyền dừng lại, lão già hai tay khom lại, cười vang nói: “Chúc mừng An Vương tiền bối đại giá quang lâm, đã chuẩn bị tẩm cung xong, kính xin ở lại.”
Nhóm người Lục Trần bước ra khỏi chiến thuyền, đi tới trên bãi cỏ, ở nơi xa có một dãy cung điện, ngói xanh tường đỏ, xây dựng hết sức hoa lệ và tinh xảo.
An Vương nhìn về phía lão già hỏi: “Tu La Viêm ở nơi nào, lão bằng hữu của hắn muốn gặp hắn.”
Đôi mắt lão già nghênh đón lộ ra vẻ kinh dị, chẳng qua đây là An vương lên tiếng, vẫn là thỏa mãn yêu cầu đối phương nên gật đầu, dùng thần niệm báo cho Tu La Viêm.
Không lâu sau, một thanh niên áo đen mặc trường bào màu đỏ đạp không mà đến, ngũ quan hắn anh tuấn, vẻ mặt lạnh lùng, trên khuôn mặt có một luồng uy nghiêm bẩm sinh, quanh người lưu chuyển lên khí tức sát ý đáng sợ, người tới chính là Tu La Viêm.
Lục Trần nhìn về phía Tu La Viêm, cảm nhận được khí tức của đối phương khá mạnh, không chỉ lớn mạnh gấp trăm lần so với lúc trước, hắn cảm nhận được một chút uy hiếp nhè nhẹ.
Tu La Viêm đã thăng cấp Thánh Đế, hơn nữa không phải là Thánh Đế bình thường.
“Ta tưởng là ai, thì ra Lục huynh ngươi.” Ánh mắt Tu La Viêm rơi lên người Lục Trần, trên khuôn mặt lạnh lùng hà khắc không khỏi thêm nụ cười.
“Viêm huynh, biệt lai vô dạng.” Lục Trần khoanh tay.
Hai người như bạn già gặp mặt, khiến ánh mắt người xung quanh lộ vẻ kỳ quái, bọn họ lại biết rõ ràng, trong lòng Tu La Viêm cao ngạo cỡ nào, nếu như không vào mắt hắn thì sẽ trực tiếp coi là không khí, người có thể khiến hắn coi trọng cũng chỉ có cường giả Tạo Giới cảnh có tu vi cao hơn hắn.
Hôm nay Tu La Viêm đối xử trịnh trọng với một Đại Đế như thế khiến bọn họ rất kinh ngạc.
Cho dù An Tường Vi cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Lục Trần, phải biết rằng đối với nàng, Tu La Viêm luôn có thái độ lạnh như băng, không coi trọng, nhưng bây giờ, lại tôn kính kẻ đi cùng đường này như vậy.
Rốt cuộc đối phương có bản lĩnh gì đáng để Tu La Viêm kính trọng vài phần?
Cha nói tu vi đối phương không kém nàng, chẳng lẽ là thật?
Tu La Viêm nghiêm túc nói: “Lục huynh tới Tu La giới ta, lẽ ra ta nên dùng quy cách đón khách cao nhất của Tu La giới tiếp đãi ngươi.”
Tu La Viêm còn nhớ rõ hắn, khiến Lục Trần thấy cực kỳ vinh hạnh, chẳng qua cũng tò mò quy cách đón khách cao nhất của Tu La giới, khi hắn đang nghi ngờ, Tu La Viêm hắng giọng nói: “Tránh ra hết, ta muốn chiến đấu một trận với Lục huynh.”
Lục Trần sờ lỗ mũi, hắn cười khổ nói: “Chiến đấu, không cần làm vậy chứ, trăm năm không gặp, mọi người cùng nhau ngồi xuống, uống chút trà, chẳng phải tốt hơn sao?”
Tính toán thời gian, hắn và Tu La Viêm đã trăm năm không gặp, không nghĩ tới vừa thấy mặt, Tu La Viêm đã tìm hắn đánh nhau.
Đây chính là quy cách đón khách cao nhất của Tu La giới à.
Người xung quanh thấy Tu La Viêm muốn đích thân ra tay, sắc mặt nghiêm túc đến cực điểm, xem ra Tu La Viêm rất coi trọng người thanh niên này, nếu không, làm sao có thể dùng quy cách đón khách cao nhất của Tu La giới tiếp đãi người sau.
Lục Trần mới vừa nói xong, Tu La Viêm trực tiếp ra tay, không để cho hắn cơ hội phản bác.
Sức mạnh vô tận trong cơ thể Tu La Viêm phóng ra, xung quanh kình phong vũ điệu, trường bào màu đỏ sậm lơ lửng, bay phất phới.
Thân thể Tu La Viêm chậm rãi bay lên không, khí thế quanh người bắt đầu khởi động, phất tay, một dao động huyết quang đáng sợ bắn ra, nở nộ sức mạnh hủy diệt.
Trong lòng Lục Trần cuồng loạn, cảm nhận được luồng sức mạnh này lớn mạnh, lúc này bên ngoài người xông ra kiếm ý màu vàng.
Xoẹt!
Huyết quang và kiếm ý màu vàng va chạm, lập tức bị kiếm ý sắc bén đến cực điểm hủy diệt.
Thấy Tu La Viêm không chiến đấu không được, Lục Trần chỉ có cười khổ, sau đó mặt mũi trở nên nghiêm túc, hắn nói: “Ngươi đã muốn chiến đấu thì ta thỏa mãn ngươi.”
Bước chân Lục Trần đạp mạnh, mặt đất nứt giống như mạng nhện, bụi mù tràn ngập, cả người hắn phóng lên cao, ý niệm vừa động, mảng thiên địa này xuất hiện màu vàng chiếu rọi, cả trời đều là kiếm ý, thổi lên một luồng kiếm phong sắc nhọn, giống như có thể cắn nuốt không gian.
“Sức mạnh này!”
Người xung quanh cảm nhận được uy thế kiếm ý, lộ vẻ mặt giật mình, cường giả đều thấy da truyền đến cảm giác đau nhói tại chỗ, giống như bị kiếm xé rách máu thịt.
Sau đó, mặt của mọi người trở nên nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm sức mạnh trên trời.
Tu La Viêm đứng giữa không trung, cũng cảm nhận được uy hiếp, bởi vì đã từng đến Sơn Hải giới, hắn biết Kiếm Đế cung, biết kiếm ý, nghe nói khi đạt tới Kiếm Đế, kiếm ý sẽ biến thành màu vàng.
Nhưng người lĩnh ngộ kiếm ý màu vàng, không quá số đầu ngón tay.
Bây giờ Lục Trần đã lĩnh hội được kiếm ý màu vàng, cho thấy đối phương rất yêu nghiệt, không hổ là người mình nhìn trúng, không khiến hắn thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận