Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1975. Đại kết cục

Biên hoang vũ trụ nơi xa, Mạnh Du Nhiên và Thánh Chủ ngồi đối mặt nhau, giữa bọn họ có một bàn cờ.
Mạnh Du Nhiên hạ một quân cờ trắng, lập tức mỉm cười nói: “Ngươi cảm thấy còn bao lâu nữa hắn có thể ngộ ra?”
Bên cạnh hai người, có một đồ vật giống như hình chiếu 3D, bên trong hiện ra Lục Trần đang ở dòng sông thời gian phía xa, mặt viết đầy mấy chữ buồn rầu rõ ràng.
Ngón tay Thánh Chủ kẹp một quân cờ đen hạ xuống, nói: “Khó mà nói, khó mà nói, có thể là một giây sau, cũng có thể là phải ngàn vạn năm.”
“Ha ha, rửa mắt mong đợi.” Mạnh Du Nhiên nói, một quân cờ trắng hạ xuống, vừa vặn hiện thế giáp công với cờ trắng xung quanh, khẽ cười nói: “Ngươi thua.”
Bên cạnh hai người, đứng vô số người quen của Lục Trần, năm vị sư phụ, Lạc Quân Lâm, Trịnh Thuần Quân, Kiếm Quân Chủ, Liễu Mục, và đám người Võ Vô Địch, ánh mắt của bọn họ không chú ý bàn cờ, mà là nhìn Lục Trần trong hình chiếu.
Không ít người đều âm thầm cổ vũ sĩ khí cho Lục Trần dưới đáy lòng, bởi vì lần này Lục Trần rất có thể đột phá Giới Chủ cảnh, cũng có thể không đột phá nổi.

Bên Lục Trần, trước sau vẫn không đột phá nổi Giới Chủ cảnh.
Thoáng chốc đã một vạn năm.
Tuy tu vi Lục Trần vẫn còn kẹt ở Tạo Giới cảnh viên mãn, nhưng nội vũ trụ đã đủ cường đại, có thể tuỳ tiện đánh giết Đạo Tổ đứng đầu.
Lục Trần ngồi buồn xo trong dòng sông thời gian đằng đẵng hai mươi vạn năm, mãi đến có một ngày, hắn cảm ứng được một tia khí tức nguy hiểm, vụt cái đột ngột mở mắt, không trung xẹt qua hai luồng thần mang rực rỡ.
Một bóng dáng bất ngờ xuất hiện trước Lục Trần, người tới có dáng vẻ nam tử trung niên, tư thế oai hùng cái thế, ánh mắt thâm thúy đáng sợ, tràn ngập cảm giác uy nghiêm và bá đạo, hắn tùy ý đứng đó, rõ ràng không phát ra bất cứ khí tức gì, thế nhưng lại khiến trong lòng Lục Trần nhảy lên kịch liệt, cảm giác nguy cơ sởn gai óc trải rộng toàn thân.
Người này không phải ai khác, đúng là Vận Mệnh giới chủ.
Lục Trần trong lúc loáng thoáng nhìn thấy sau lưng Vận Mệnh giới chủ hiện ra một vũ trụ mênh mông cuồn cuộn, gần như vô biên vô hạn.
Mà lúc hắn đối mặt với Vận Mệnh giới chủ, giống như gặp phải áp lực của một vũ trụ, áp lực ngập trời này khó mà dùng lời hình dung được.
Trong vũ trụ phía sau Vận Mệnh giới chủ, Lục Trần nhìn thấy vô số sinh linh, những sinh linh này có phàm nhân, có võ giả, có yêu, vạn vật thế gian đều có.
Phàm nhân đang vì nhét đầy dạ dày mà bôn ba lao lực, võ giả đang vì cướp đoạt tài nguyên mà xảy ra chiến đấu đổ máu, Yêu tộc đang vì hoá hình mà khổ sở cố gắng tu hành.
Vạn vật sinh linh, đều có sứ mạng của mình.
Lục Trần nhìn thấy từng hình ảnh này, toàn thân chấn động, giống như chợt có giác ngộ, sáng tỏ thông suốt.
Rốt cuộc hắn đã biết nội vũ trụ thiếu thứ gì.
Sinh mệnh!
Đúng vậy, chính là sinh mệnh!
Nội vũ trụ của hắn từ vô số đại đạo xây dựng mà thành, ý niệm chợt động, hắn có thể nháy mắt nắm giữ lực lượng vũ trụ mênh mông, nhưng nội vũ trụ tử khí nặng nè, không có bất cứ sinh mệnh nào tồn tại, giống như một vũ trụ tử vong.
Có sinh mệnh, có người, có yêu, có vạn vật sinh linh trên thế gian, tràn ngập sinh cơ, đây mới là dáng vẻ một vũ trụ chân chính nên có.
“Bây giờ mới biết à?” Khí tức quanh người Vận Mệnh giới chủ nhập vào xuất ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Trần, nói: “Đáng tiếc, biết cũng đã chậm.”
Vận Mệnh giới chủ bước chân đạp mạnh, tiến vào trong dòng sông thời gian, đi tới trước mặt Lục Trần, phát ra một luồng thiên uy vô thượng, ép Lục Trần không thở nổi, lại lấy giọng điệu hờ hững nói: “Vận mệnh nói, ngươi không nên tồn tại.”
Vận Mệnh giới chủ nói xong, giơ tay lên, một luồng kiếp quang hủy diệt vận mệnh đánh vào thân thể Lục Trần.
Toàn thân Lục Trần chấn động, đau nhức kịch liệt lan khắp người, tiếp đó thân thể nứt ra, từng tia sáng xuyên qua tan vỡ, cuối cùng hoá thành quang vũ, tiêu tán giữa thiên địa.
Chỉ có một vũ trụ màu vàng, im lặng trôi nổi ở nơi đó.
Vận Mệnh giới chủ dùng một chiêu, lập tức giết chết Lục Trần.
“Lục Trần!”
“Tiểu Lục Trần!”
“Lục huynh!”
Bên cạnh Sơn Hải giới chủ, vô số người có quan hệ với Lục Trần, nhìn thấy một màn này, tất cả đều lộ ra vẻ khiếp sợ, không thể tin được, bọn họ thế mà tận mắt thấy Lục Trần tử vong.
Trong lòng năm vị sư phụ dâng lên bi thương to lớn, dùng nổi ánh mắt tức giận thêm căm hận nhìn chằm chằm Sơn Hải giới chủ, giống như không nghĩ tới, sư tổ mình lại là người vô tình như vậy.
Vành mắt Hoa Điệp đỏ lên, quát Sơn Hải giới chủ: “Lão đầu tử, lòng dạ ngươi thật tàn nhẫn, vậy mà trơ mắt nhìn Tiểu Lục Trần tử vong, ngươi, ngươi tức chết ta rồi.”
Hoa Điệp nói xong, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Mạnh Du Nhiên nhìn thấy năm đệ tử dùng ánh mắt căm hận nhìn hắn, giống như thoáng cái hắn liền bị chúng bạn xa lánh, ánh mắt người xung quanh nhìn hắn cũng cực kỳ bất thiện, dáng vẻ như muốn đánh hắn.
Mạnh Du Nhiên lập tức biết đã làm nhiều người tức giận, vội vàng nói: “Yên tâm đi, tiểu tử kia còn chưa chết đâu.”
“Hắn đã chạm đến ngưỡng cửa kia, sẽ không dễ dàng tử vong, vả lại nói, Vận Mệnh giới chủ trước đây làm ra cống hiến to lớn vì vũ trụ, tuy biến thành người khác, nhưng trong lòng ta vẫn không thể hạ tử thủ với hắn.” Nói đến đây, Mạnh Du Nhiên yếu ớt thở dài một hơi.
“Không chết?”
Hết chương 1960.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1961
Bạn cần đăng nhập để bình luận