Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 632: Thần kiếm giáng thế (2)

Một số công pháp tu hành và thân pháp mà hầu hết mọi người tu luyện ngày nay được phát hiện từ tấm bia đá cổ do tiền nhân để lại, một số được đào lên từ các di tích cổ xưa, còn có vài thứ là do chính họ tạo ra.
Vì vậy, Lục Trần cảm thấy loại tu luyện kiếm ý này chắc hẳn là do Kiếm Thần tiền bối sáng tạo ra.
Cố Thiên Nhai chậm rãi lắc đầu, sau đó nói: "Vào một ngày, Thần kiếm từ trên trời rơi xuống, phá không gian mà đến, không ai biết Thần kiếm rơi từ đâu xuống nơi này. Khi Kiếm Thần tiền bối nhìn thấy nó, ngồi cạnh nó mà thấy suốt trăm năm mới lĩnh ngộ ra được kiếm ý mang theo loại uy lực cực kỳ sắc bén này."
"Sau đó, Kiếm thần tiền bối đã khai tông lập phải ở đây, thành lập nên Kiếm Đế cung mà hiện giờ đã trở thành thế lực đỉnh cao nhất Thanh vực."
Lục Trần trợn mắt kêu lên: "Nói vậy, kiếm ý không phải Kiếm Thần tiền bối sáng tạo."
Cố Thiên Nhai mỉm cười gật đầu, nói: "Đi theo ta, không biết với năng lực của mình, ngươi có thể kiểm soát được Thần kiếm không."
Lục Trần theo Cố Thiên Nhai ra ngoài, đến một cấm địa ở Thiên Kiếm phong. Ngoài cửa động phủ có một tấm bia đá rất lớn, trên mặt tấm bia viết hai chữ 'Kiếm Chủng' đầy bụi bặm và hằn lên dấu vết của thời gian.
Lục Trần biết Kiếm Chủng là nơi mà các bậc tiền bối an nghỉ.
Ví dụ như những người đã chết trận của Kiếm Đế cung sẽ được mai táng ở đây.
Cho tới giờ, nơi này vẫn luôn là cấm địa.
Tuy rằng hắn vô pháp vô thiên, nhưng đối với nơi an nghỉ của thế hệ trước, hắn sẽ không đến quấy rầy.
Cố Thiên Nhai phất tay áo, hai cánh cửa đá chấn động ầm ầm, bụi đất bay lên, sau đó hai bên cửa mở ra.
Sau đó, cả hai bước vào Kiếm Chủng.
Đây là một thông đạo hình tròn khổng lồ, thông đạo có đường kính khoảng năm thước, có thể thấy những bức tường đá ở hai bên lối đi có chi chít những thanh trường kiếm.
Phía trên phủ đầy bụi và mạng nhện vừa bận thỉu vừa lộn xộn, nhưng nó lại mang cho người ta một cảm giác vô cùng thiêng liêng.
Xung quanh phía trước mặt, Lục Trần nhìn thấy rất nhiều bia mộ.
Đi đến tận cùng thông đạo xuất hiện một động lớn.
Ở trong động có cắm một thanh kiếm được bao phủ bởi một lớp mạng nhện dày.
Ầm!
Lúc này, thân thể Lục Trần cảm nhận được biến hoá, Ngân Nguyệt bay ra khỏi cơ thể hắn, phát ra ánh bạc chói lọi cùng tiếng kêu leng keng, nó đang xoay quanh thanh trường kiếm dày đặc lớp mạng nhện.
"Đây là Thần kiếm. Nói Kiếm Thần tiền bối khai sáng ra Kiếm Đế cung, không bằng nói là do chính thanh Thần kiếm này đã tạo nên Kiếm Đế cung." Cố Thiên Nhai chỉ vào thanh trường kiếm ở giữa và nói với đôi mắt vẩn đục mang theo thần sắc trang nghiêm.
"Năm đó, Thần kiếm đã từng rời khỏi một thời gian, một ngàn năm sau mới trở lại. Vốn dĩ nguyên vẹn trước khi rời gì, nhưng sau khi trở về lại xuất hiện đầy vết nứt, thậm chí còn có một mảnh kiếm rơi xuống, sau đó nó được tạo thành Ngân Nguyệt." Cố Thiên Nhai nhẹ giọng nói.
Thanh Thần kiếm này vô cùng linh tính, chính nó đã tạo nên Kiếm Thần tiến bối và sáng tạo ra Kiếm Đế cung ngày nay.
Đối với Kiếm Đế cung, thanh kiếm này không phải vật thường mà là chí bảo.
Tuy nhiên không một ai có thể rút thanh kiếm này ra và sử dụng được nó.
Cuối cùng, sự ra đời của Ngân Nguyệt đã khiến các cao tầng Kiếm Đế cung nhận ra rằng, thay vì nắm giữ được Thần kiếm trong tay, chi bằng làm thân với Ngân Nguyệt trước. Dù sao Ngân Nguyệt cũng là một mảnh kiếm rơi từ Thần kiếm xuống.
Tuy nhiên, sau ngày Ngân Nguyệt được đúc xong, nó đã trực tiếp thông linh.
Cho dù là thiếu niên có tài năng kinh diễm hay cường giả cảnh giới Thánh Vương, không có một ai có thể nắm giữ được Ngân Nguyệt.
Thậm chí khi chủ động áp chế Ngân Nguyệt, Ngân Nguyệt còn muốn tự bạo.
Cuối cùng chỉ có thể để Ngân Nguyệt tự do tồn tại trong Kiếm Đế cung, hy vọng có người sẽ có thể làm chủ được Ngân Nguyệt.
Mãi cho khi Ngân Nguyệt xuất hiện, hắn mới nắm giữ được Ngân Nguyệt.
Cao tầng Kiếm Đế cung cho rằng Lục Trần đã thành công thu được Ngân Nguyệt, sau đó có phải sẽ được thần kiếm thừa nhận hay không?
Bởi vì địa vị hết sức đặc thù của Lục Trần ở Kiếm Đế cung, cho dù Lục Trần làm ra chuyện gì thì cao tầng của Kiếm Đế cung đều mặc cho hắn càn quấy.
Lúc này, Lục Trần lên trước, đi tới thanh thần kiếm bị mạng nhện bao bọc, khua mạng nhện, lộ ra chủ thể của thần kiếm.
Đây là một thanh trường kiếm màu đen, không có một chút uy phong và sắc bén của thần kiếm, cực kỳ bình thường, giống như thanh kiếm tầm thường nhất trong số những cây trường kiếm thông thường.
Thứ khiến Lục Trần bất ngờ là thanh này chỉ thấy được gọi là thần kiếm, trên thân kiếm thì tràn đầy vết nứt, chằng chịt giống như mạng nhện, nhìn vào luôn có cảm giác có thể sẽ rạn nứt bất cứ lúc nào.
Điều quan trọng nhất là giữa thân kiếm thực sự có một khoảng trống, có vẻ như đoạn thân kiếm màu đen kia của Ngân Nguyệt là phần rời ra bắt nguồn từ thanh kiếm này.
“Lục Thần kiếm, quả là một cái tên tràn ngập bá khí.” Lục Trần nhìn thấy có ba chữ được khắc ấn trên thân kiếm, nói thầm một câu.
Sau đó, Lục Trần quay đầu nói: “Đây cũng tính là thần kiếm à? Ta tin cái quỷ ấy, lão già ngươi thật xấu tính!”
Cố Thiên Nhai trợn trắng mắt, tức giận nói: “Tiểu quỷ, ta lừa ngươi làm gì, thanh này chính là thần kiếm vô thượng đến từ thiên ngoại, không rõ lai lịch, kiếm ý cũng là lĩnh ngộ từ phía trên, ngươi cứ thử xem có thể cầm lấy thần kiếm này hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận