Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 982: Một tiểu đế mà thôi

Hoa Điệp tiếp tục hời hợt nói: “Cái tên tiểu phật này xem ra có chút bản lĩnh, ngưng tụ tín ngưỡng vô tận, còn chủ tu ma công, ngưng tụ tín ngưỡng Ma tôn, song tu Phật Ma, trường hợp đầu tiên từ xưa đến nay, có lẽ tương lai sau này có thể trở thành trụ cột của Sơn Hải giới, chỉ là có thể cần mấy kỷ nguyên, hoặc là trên trăm kỷ nguyên.”
“Nếu là đại nhân vật Đế cảnh, còn cần hạ giới gửi tín ngưỡng, cung người triều bái à.” Lục Trần nghi ngờ hỏi.
Hoa Điệp lười biếng nói: “Người này đi theo đường tín ngưỡng Phật Ma, người theo tín ngưỡng càng nhiều thì thực lực tăng trưởng càng nhanh, thế nên, cần lượng lớn người theo tín ngưỡng, Huyền vực phát triển hơn mười năm, tụ tập không dưới trăm tỷ người theo tín ngưỡng, cũng là một sức mạnh tín ngưỡng không rẻ.”
“Bây giờ là thời đại Sơn Hải giới thiếu cường giả, ta lười quản việc hắn làm.”
Lục Trần chợt hiểu ra, chẳng trách Tứ sư phụ mắt nhắm mắt mở, tùy ý Phục Ma tự thành lập pho tượng, thu thập người theo tín ngưỡng, thì ra là vì Tín Ngưỡng Phật có thể trở thành cường giả \trụ cột.
“Gần đây, những Thiên Yêu kia cũng càng ngày càng nhảy vọt, ở ẩn nhiều năm như vậy, đoán chừng cũng quên mất uy danh Hoa Điệp tiên tử của ta rồi!” Hoa Điệp vung lên cằm ngọc trắng noãn, cau mày, nói: “Ta phải trở về trấn thủ một chút, thu thập mấy con tiểu Thiên Yêu vui mừng kia.”
“Tiểu Lục Trần, nhanh trưởng thành một chút, sư phụ ở Sơn Hải giới chờ ngươi.” Hoa Điệp quay đầu, nhìn Lục Trần cười mê hoặc nói.
“Sư phụ, ngươi sắp rời đi rồi à.” Lục Trần hơi sững sờ.
“Đúng vậy!” Hoa Điệp buồn bã nói: “Lười biếng nhiều năm như vậy, ta cũng sớm đi làm chút chuyện, hơn nữa còn ngươi, cũng trưởng thành rồi, với tu vi hiện tại của ngươi, Thánh vương cũng khó mà giết chết ngươi, sư phụ cũng sẽ không giám thị ngươi, mau sớm đột phá đến cấp Thánh Vương, chiến đấu với Thiên Yêu trên Cửu Thiên, lấy ra bản lĩnh lăn lộn mười vực của ngươi.”
Khi Hoa Điệp nói tới chỗ này, lông mày nhướng lên, khóe môi cong cong.
Nếu như đồ đệ này lên Cửu Thiên, đoán chừng sẽ khiến những Thiên Yêu nghe tin đã sợ mất mật.
Bởi vì Lục Trần là một người duy nhất có thể tu luyện Cửu Phệ Thiên Công, các nàng phải hết sức cẩn thận an toàn của Lục Trần, lại phát hiện Lục Trần cũng không quá cần các nàng, phần lớn là tự mình giải quyết, cũng chỉ khi gặp phải cảnh giới chênh lệch quá nhiều thì không thể không dùng đến các nàng.
Hôm nay, đôi cánh dần cứng rắn, gần như không cần các nàng quan sát nhất cử nhất động, dựa vào chính hắn, hẳn là có thể bay lượn trên Cửu Thiên.
“Trung Châu vực nào đó, đối với ngươi thì có mấy chỗ cơ duyên nhỏ, an tâm đi đi, sư phụ về Sơn Hải giới trước rồi.” Hoa Điệp vỗ bả vai Lục Trần, tiếp theo, lam quang toàn thân rực sáng, huy động ngọc quyền đánh trước mặt, chỉ thấy không gian sụp đổ, một luồng khí tức mênh mông cổ xưa phát ra từ bên trong.
Trong lúc mơ hồ, Lục Trần thấy một góc thế giới mênh mông thần bí.
“Nơi đó chính là Sơn Hải giới sao?” Lục Trần tự nhủ.
Hoa Điệp cất bước, tiến vào bên trong, sau đó không gian từ từ khép lại, luồng khí tức Hồng Hoang cuồn cuộn kia chợt biến mất không thấy gì nữa.
Tứ sư phụ Hoa Điệp rời khỏi mười vực như vậy, nàng đi Sơn Hải giới rồi.
Trong lòng Lục Trần suy tính hơn thiệt, sau đó mặt mũi kiên định, hắn càng muốn nỗ lực nhanh hơn, tranh thủ lên Cửu Thiên, trưởng thành là có thể thành cường giả kề vai tác chiến với sư phụ.
Trung Châu vực, vùng đất giàu có, trên căn bản có thể nói là trung tâm của mười vực, môn phái tu hành nhiều vô số kể, đất rộng của nhiều, có rất nhiều di tích cổ, trong đó một chỗ di tích trứ danh chính là xung quanh cổ lộ thông đến Cửu Thiên, vùng này được gọi là vùng đất chôn vùi.
Bảo vật bên trong lại càng nhiều tầng vô tận, là thiên đường mạo hiểm vừa yêu thích nhất vừa kiêng kỵ nhất của những người mạo hiểm ở Trung Châu vực.
Cổ lộ thông thiên, một con đường đi thông đến Cửu Thiên, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối, hai bên đường quanh năm lẫn lộn gió bão và ánh nắng, có thể dễ dàng khiến Thánh Vương tử vong.
Nếu như Thánh vương lưu lạc ở Cổ Lộ gặp phải nguy hiểm, thân thể nổ tung, như vậy hắn đeo bảo vật tùy thân, đạo pháp vân vân, cũng sẽ phát ra không gian hư vô, lẳng lặng trôi đi.
Thế nên, vùng đất chôn vùi là một thiên đường tìm kiếm bảo vật ở Trung Châu vực, đương nhiên, người chết cũng rất nhiều.
Ngoài ra Trung Châu vực còn có rất nhiều nơi thần kỳ, ví dụ như Thánh thành Trung Châu nằm ở trung tâm của Trung Châu vực, có thể thành lập môn phái đều là cường giả siêu cấp ở chỗ này.
Ngoài Thánh thành Trung Châu, Trung Châu vực còn có thật nhiều môn phái lớn mạnh phân bố ngẫu nhiên, rất nhiều môn phái cũng truyền thừa mấy vạn năm, thậm chí vài chục vạn năm, tăng thêm sắc thái lịch sử đặc sắc cho Trung Châu vực.
Trên bầu trời nào đó của Trung Châu vực, một chiếc pháp bảo phi hành màu xanh chậm rãi bay lên, bốn phía là một mảnh hoang dã trùng điệp, dãy núi thành mảng, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối, vô cùng yên tĩnh.
“Tốn mất ba tháng, cuối cùng cũng đến Trung Châu vực.” Bên trong pháp bảo phi hành, Lục Trần thấy xung quanh tràn đầy sinh cơ mạnh mẽ, nói thầm một câu.
Mặc dù phía tây Huyền vực tiếp giáp với Trung Châu vực, nhưng mà vị trí giữa hai bên có một dải đất hoang vu dài đến hàng tỷ vạn dặm, tử khí trầm trầm, ngay cả một gốc cây cỏ cũng không có, gần như võ giả không sống nổi. Thông qua dải đất không người mà rộng lớn này, trong tầm mắt mới xuất hiện màu xanh mới coi là tiến vào địa giới của Trung Châu vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận