Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1448: Lão bộc Thời Quang ra tay (2)

Nhưng vẫn chưa nói xong chữ thua thì một mộng cảnh giáng lâm, khiến hắn chìm vào trong mộng cảnh.
Lục Trần nhìn về phía người xung quanh, nói: “Các ngươi nghe thấy rồi đó, tên này lại nói ta nhận cái rắm, chứng tỏ hắn không nhận thua.”
Vừa nói ra lời này, cường giả song phương nhìn nhau, nếu không ngoài dự liệu, chắc chắn Ninh Hồng muốn nói ta nhận thua, nhưng đến miệng tên này lại biến thành ta nhận cái rắm, cứng rắn nói Ninh Hồng người ta khiêu khích hắn.
Cường giả một phương Sơn Hải giới tuy cảm thấy Lục Trần hơi vô sỉ, nhưng nghĩ đến có thể giết chết con của Ninh Thiên Quân, vô sỉ thì cứ vô sỉ thôi.
Giết chết Ninh Hồng chắc là Ninh Thiên Quân sẽ đau lòng một thời gian đúng không.
Lục Trần cường thế giáng lâm trước mặt Ninh Hồng, đánh ra một quyền, đầu Ninh Hồng bùm một tiếng nổ tung thành huyết sương, Lục Trần sợ Ninh Hồng còn có thủ đoạn bảo toàn tính mạng khác, trong lúc phất tay, thần hỏa màu đen xuất hiện khiến huyết sương xung quanh bốc hơi sạch sẽ.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm vang lên, sau đó nhanh chóng im bặt.
Lục Trần nghe thấy tiếng kêu thảm, không thể không bội phục khả năng dự đoán trước của mình, quả nhiên tên nhãi này còn có thủ đoạn bảo toàn tính mạng khác, nhưng dù có lợi hại hơn nữa, cùng lắm cũng chỉ có thể bảo vệ một tia nguyên thần, dưới uy lực của thần hỏa, lần này Ninh Hồng xem như là thật sự thần hình đều diệt, cho dù Ninh Thiên Quân đến nơi này cũng không cứu hắn được.
Lục Trần nhanh chóng tháo nhẫn không gian của Ninh Hồng, lại tìm kiếm trên người đối phương xem còn có bảo vật không gian nào khác hay không.
Nhân mã hai phương nhìn thấy động tác của Lục Trần, hoàn toàn im lặng tại chỗ.
Lúc này, môn chủ của Thái Huyền môn lần nữa bước ra bố trí một chiến đài khác.
Lục Trần vừa nhảy vào, nhìn về phía Thiên Yêu giới, nói: “Xin mời người chịu chết tiếp theo.”
Một phương của Thiên Yêu giới: “...”
Luyện Ngục Hoàng: “...”
Thiên Yêu một phương Thiên Yêu giới vốn rất xem thường Lục Trần, nhưng Ninh Hồng bị hắn giết chết, lúc này đã không còn ai dám lên trên đài nữa.
Bọn họ đi lên cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.
Thấy không có Thiên Yêu dám đi lên, Lục Trần đứng ở giữa đạo đài kiêu ngạo nói: “Súc sinh chính là súc sinh, vậy mà lại không có một Chí Tôn nào dám đi lên, lá gan thật nhỏ, ha ha.”
Sau khi dứt lời, ánh mắt khinh thường của Lục Trần đảo qua trên người đông đảo Thiên Yêu.
Thời gian khai chiến giữa hai giới kéo dài hơn ngàn vạn năm, không biết bao nhiêu nhân loại bị Thiên Yêu sát hại, vô số người tan cửa nát nhà, tiếng kêu than khắp nơi, Sơn Hải giới sinh linh đồ thán, trước mắt thương di.
Cho nên Lục Trần sẽ không nể miệng với Thiên Yêu, đương nhiên nếu có cơ hội cũng sẽ không nương tay.
Một khi bị hắn nắm bắt được cơ hội, tuyệt đối sẽ đè vào chỗ chết, ví dụ như Ninh Hồng vừa nãy.
Lời này của Lục Trần cũng tương đối kéo thù hận, từng ánh mắt tràn ngập sát niệm rơi vào trên người hắn, muốn nhắm người mà cắn.
Chủ nhân của những ánh mắt này đều là của mấy tồn tại cường giả Đại Đế, Thánh Đế có thể dễ dàng giết Lục Trần ngay tức khắc.
Sắc mặt bọn họ hung thần ác sát, hận không thể lên đài đánh chết Lục Trần, nếu như lần này không phải Thời Quang giới mở ra, nô bộc của Thời Quang giới chủ có mặt ở đây, song phương nhất định sẽ bộc phát một trận Đế chiến siêu cấp.
Ánh mắt của Luyện Ngục Hoàng là một mảng rét lạnh, khí tức như ẩn như hiện, hắn đang tự hỏi có cần mạo phạm đắc tội với lão bộc của Thời Quang giới chủ ra tay đánh chết đối phương hay không.
Chủ yếu là con sâu nhỏ này muốn chết.
Nhưng suy nghĩ lại vẫn là bỏ đi, đầu tiên bên trong Thời Quang giới có đại cơ duyên khiếp trời, nói không chừng còn có thể lĩnh ngộ quy tắc Thời Quang, hơn nữa còn có truyền thừa khác, nếu những truyền thừa này bị Sơn Hải giới đạt được, có thể sẽ giúp bọn họ trở mình, nếu đang bồi dưỡng ra một hoặc hai Thiên Đế cái thế có thể sánh vai với Đại Mộng Thiên Nữ thì đó chính là ác mộng của Thiên Yêu giới.
Còn có một điểm là bên cạnh có hai Thiên Đế, một Phong Ấn Nữ Đế, một người tự xưng là lão bộc của Thời Quang giới chủ.
Thực lực của lão bộc này siêu mạnh, mạnh hơn hắn nhiều.
Mặc dù lão bộc không can thiệp chiến tranh của hai giới, nhưng hôm nay Thời Quang giới mở ra, nếu ra tay thì sẽ đắc tội với người này, trước đó thần niệm của Ninh Thiên Quân bị diệt chính là một tiền lệ.
Chỉ sợ xác suất đánh chết con sâu nhỏ này ở trước mặt hai đại Thiên Đế không đến một thành, nên không đáng mạo hiểm.
Luyện Ngục Hoàng thu liễm sát ý, quay đầu nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, mặt không chút thay đổi nói: “Ngươi dạy ra một đệ tử rất kiêu ngạo, chẳng lẽ chưa từng cảnh cáo hắn quá cuồng vọng dễ chết non sao.”
Trong lời nói của Luyện Ngục Hoàng mơ hồ mang theo ý uy hiếp.
Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là có dặn dò, từ trăm năm trước vẫn luôn dặn dò, hiện giờ cánh mọc đủ lông rồi, không cần ẩn nhẫn nữa.”
Luyện Ngục Hoàng: “...”
Luyện Ngục Hoàng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trần trong đạo đài, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.”
Lục Trần nói: “Ngươi không nghe sư phụ ta nói sao, ta đã khiêm tốn hơn một trăm năm, hiện tại có thể kiêu ngạo, hơn nữa người trẻ tuổi thì nên có tuổi trẻ ngông cuồng, bộc lộ tài năng, ví dụ như ngươi đợi ta đột phá đến Thánh Đế cảnh, ừm, đến lúc đó thử có thể bóp chết ngươi hay không.”
Luyện Ngục Hoàng: “...”
Không biết hiện tại Luyện Ngục Hoàng có tâm trạng gì, một con sâu mọt mới Chí Tôn cảnh lại có lý tưởng lớn muốn bóp chết một Thiên Đế như hắn.
Người xung quanh: “...”
Nhân mã hai phương đều hoàn toàn ngây ra, không biết nên nói gì, chỉ có thể nói Lục Trần không biết trời cao đất dày, mặc dù biểu hiện ra chiến lực cùng cảnh giới, nhưng đâu thể đến Thiên Đế dễ dàng như vậy, từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu cường giả mắc kẹt ở Thánh Đế cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận