Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 551: Giết chóc trên dãy núi Thiên Thương

Bên trong tộc Tử Vân Thử này có một thanh niên xấu xí, ở chỗ ấn đường có hai đường vân màu bạc hình gợn sóng, hắn là hoàng tộc trong tộc Tử Vân Thử, có thể hiệu lệnh cả một quần tộc.
“Giết bọn họ!” Thanh niên tộc Tử Vân Thử có đường vân màu bạc ở ấn đường lạnh lùng ra lệnh.
Sau lưng, bốn năm hình bóng màu tím di động, tốc độ của bọn họ nhanh đến cực hạn, hóa thành ảo ảnh, nhào về phía mấy người của hoàng triều.
Vài hư ảnh chuột khổng lồ màu tím xuất hiện, toàn thân có bộ lông màu tím, vung móng vuốt lạnh lẽo, trên móng vuốt có ánh lắc lấp lóe, sắc bén cực kỳ.
Sau đó, trong một đợt tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy vô số chân cụt tay đứt kèm máu tươi bay lên, sương máu đầy trời.
Đám võ giả hoàng triều này cơ bản là không ngăn được giết chóc của tộc Tử Vân Thử, có người trực tiếp bị móng vuốt chém thành hai nửa, chết cực thảm.
Một phút ngắn ngủi, tất cả mọi người mất mạng, bao gồm cả hoàng tử của hoàng triều.
Mặc dù hoàng tử đó có thể chống lại một thanh niên bình thường của tộc Tử Vân Thử, nhưng vô số người vây lại tấn công hắn, hai móng vuốt sắc bén xé rách phòng ngự của hắn, hai móng vuốt khác xuyên thấu thân thể của hắn, khiến hắn bỏ mạng tại trận.
Mấy người tộc Tử Vân Thử hưởng thụ khoái cảm giết chóc cực kì hưng phấn, trên mặt mỗi người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có máu tươi tung tóe, khiến bộ dáng bọn họ vốn xấu xí nhìn càng thêm xấu.
Người xung quanh không nói gì, mặt không cảm xúc nhìn bầy yêu thú tàn sát hơn một trăm người.
Cũng không phải là bọn họ lạnh lùng, mà vì bọn họ không thể động vào người của tộc Tử Vân Thử.
Trong hư không, tên thanh niên hoàng tộc của tộc Tử Vân Thử liếc nhìn khắp xung quanh, ngang ngược mở miệng: “Toàn bộ các ngươi cút cho ta, lần tranh đoạt truyền thừa này ngoài Tứ Thánh sơn ra, ai cũng không thể tham dự. Ai dám tham dự, chính là đối đầu với tộc Tử Vân Thử ta.”
Tên thanh niên này vô cùng bá đạo, khinh thường tất cả mọi người.
Đương nhiên, hắn có tư cách ngang ngược, dù sao tộc Tử Vân Thử là bá chủ của dãy núi Thiên Thương.
Người ở đây nghe được lời nói này, sắc mặt thay đổi tới tấp.
Bọn họ không thể không kiêng kị người của tộc Tử Vân Thử, dù sao nơi này là đại bản doanh của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, đám đông rơi vào tình trạng khó xử.
Bốn nhân vật mang tính đại diện của Tứ Thánh sơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn một màn này, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt.
Không tệ, người của tộc Tử Vân Thử đúng là bọn họ tìm đến, bởi vì bọn họ không muốn phân truyền thừa ra, bèn tìm tới cường giả của tộc Tử Vân Thử giao dịch, hứa hẹn đạt được truyền thừa sẽ ban cho bọn họ công pháp của tiên tổ.
Rất nhiều yêu thú đều muốn tu hành công pháp của loài người, bởi vì công pháp của loài người mạnh mẽ, hơn nữa chỉ cần hóa thành hình người là bọn họ có thể học tập công pháp của loài người.
Thế là tộc Tử Vân Thử và người của Tứ Thánh sơn ăn nhịp với nhau.
“Làm sao, còn cần bọn ta tự mình ra tay à!” Thanh niên của hoàng tộc Tử Vân trông thấy đám người không nhúc nhích, sắc mặt u ám trong nháy mắt.
“Đi!”
Một vài đội do hoàng tử thế lực cấp hoàng triều, thái tử dẫn nhóm sợ hãi, bọn họ không có tư cách tranh đoạt truyền thừa, không muốn chết ở đây, rất thông minh dẫn nhóm người rời đi.
Sau đó, lại có một vài thế lực bên ngoài có Thánh cảnh, Thánh Quân bảo vệ cũng rời đi, ví dụ như Thánh triều Ma Dương, Huyền Nguyệt điện, vân vân.
Người xung quanh, trong nháy mắt thiếu khoảng một nửa.
Nhưng vẫn có một vài người ở lại.
Trong đám người, đệ tử của Phong Lôi các dưới sự lãnh đạo của Kim Anh Tuấn và Khổng Soái vẫn đứng bất động ở chỗ cũ, mặt khác Thánh nữ Kỷ Nguyên Huyên xinh đẹp, cao gầy của Chu Tước cốc, dung nhan tuyệt mỹ, một thân váy dài màu đỏ, phía trên có từng ánh lửa bốc lên, thuộc về một phong cảnh tương đối đẹp đẽ trong đám người.
Ngoài bọn họ, còn có vài người rất hùng mạnh, đều không muốn rời đi.
“Mẹ nó, làm sao bây giờ, không làm gì bọn chuột thối này được!” Kim Anh Tuấn cằn nhằn một câu.
Khổng Soái đứng ở bên cạnh hắn, dung mạo cực kì anh tuấn đẹp trai, môi hồng răng trắng, còn đẹp hơn một vài nữ nhân, trông thì trấn định tự nhiên, nhưng thật ra truyền âm với Kim Anh Tuấn: “Sư huynh, không thì chúng ta rời đi, tranh đoạt truyền thừa lần này không dễ.”
“Lại nhìn một chút đi!” Kim Anh Tuấn đáp lại.
“Làm sao, muốn ta tự mình ra tay à!” Ánh mắt thanh niên tộc Tử Vân Thử bị âm u, ánh lạnh lưu chuyển, hắn cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích nghiêm trọng.
Ầm!
Một luồng hoàng uy kinh khủng lan tràn ra, chỉ thấy trong không trung có thêm một nam tử trung niên.
Chỉ là mặt mũi nam tử này giống hệt thanh niên áo tím xung quanh, phần miệng giống như bị người khác kéo dài, con mắt rất nhỏ, trông lấm la lấm lét.
Đây là Yêu Hoàng của tộc Tử Vân Thử, hoàng uy khủng bố dung hợp với thiên địa chi uy, dường như dung hợp lại mảnh thiên địa nhỏ này, uy áp cực kỳ kinh khủng.
“Cho các ngươi chút thời gian, cút, nếu không cút, giết không tha!” Yêu Hoàng của tộc Tử Vân Thử dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói.
“Hì hì, người của tộc Tử Vân Thử bá đạo quá nhỉ!” Một tiếng cười êm tai vang lên.
Chỉ thấy trong đám người có Kỷ Nguyên Huyên dáng vẻ xinh đẹp cực kỳ nổi bật, môi đỏ gợi cảm lúc đúng lúc mở, cười nói tự nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận