Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 992: Thánh thành tam kiệt

Lưu quang màu vàng vô cùng sắc bén, ngay cả lấy sức mạnh ma đạo của hắn hiện đầy bàn tay, lợi kiếm bình thường cũng khó xuyên thủng, bây giờ lại bị đâm xuyên qua.
Mà trường thương do lưu quang màu vàng hóa thành, sau một kích thì dứt ra xoay ngược, ở nơi xa, một thanh niên khí vũ hiên ngang phủ xuống, nắm trường thương trong tay.
Thân thể người này cao, thể phách khoẻ mạnh, trên người tràn ngập khí tức lớn mạnh, mặt mũi cực kỳ anh tuấn, đao gọt rõ ràng, siêu phàm và xuất chúng, chỉ đứng trong hư không cũng cho người ta một luồng cảm giác bị áp bách cực kỳ đáng sợ.
Rất hiển nhiên đây là một thanh niên vô cùng đỉnh cao.
Cảnh Tử Mặc thu tay lại, lòng bàn tay có một vết máu, ma quang bao trùm, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ khép lại của vết máu.
Cảnh Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn về phía người tới, khi nhìn thấy rõ ràng người tới, ánh mắt chợt lóe, ung dung cười nói: “Ta tưởng là ai, thì ra thánh thành tam kiệt Tào Công tử tiếng tăm lừng lẫy, hân hạnh, hân hạnh.”
“Không nghĩ tới chuyện đến mức này, kinh động đến ngay cả Huyền Đình công tử, có Huyền Đình công tử ở đây, Cảnh Tử Mặc nguy hiểm rồi.”
“Sức chiến đấu của Huyền Đình công tử vô song, ngay cả Cảnh Tử Mặc cũng sợ không phải đối thủ.”
Người xung quanh nhìn về phía bóng dáng sáng chói trong không trung, quanh thân như có vô vàn thần quang lấp lánh, thì thầm bàn luận.
Tào Huyền Đình đến từ Tào gia của Thánh thành, gia tộc này xếp hàng thượng đẳng ở Thánh thành, cực kỳ nổi tiếng, có ba Thánh Vương đại thành trấn giữ, Tào Huyền Đình là kiêu ngạo và hy vọng của Tào gia, không có đối thủ cùng cấp, có chiến tích huy hoàng, từng vật tay với Thánh vương, có thể cùng Thánh vương đánh giết trên trăm cái hội hợp.
Có thể biết Tào Huyền Đình lớn mạnh cỡ nào.
“Ta đã từng nghe qua đại danh của ngươi, nghe tiếng đã lâu không bằng nhìn thấy, ta tới thử sức chiến đấu của ngươi một chút.” Ánh mắt Tào Huyền Đình lạnh nhạt, đứng trong hư không, tóc dài vũ động, rất có khí khái phóng khoáng, nói dứt lời, trường thương nhắm thẳng vào Cảnh Tử Mặc, toàn thân toát ra một luồng chiến ý ngập trời, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với mấy Thánh Quân lúc trước.
Một bên vẫn quan sát Lục Trần chiến đấu, đồng tử thâm thúy nhẹ nhàng híp mắt, ánh mắt hiếu kỳ và hưng phấn chợt lóe lên.
Vừa tới Thánh thành thì gặp được thiên tài cao cấp nhất của Trung Châu vực, vận khí cũng không tệ lắm.
Cho dù là Cảnh Tử Mặc hay là thanh niên hôm nay, cũng tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ, khí tức của bọn họ quá kinh khủng, có thể phát huy sức chiến đấu vượt cấp.
Bây giờ hắn và những người này có chênh lệch rất lớn.
Chỉ là Lục Trần cũng không nổi giận, bởi vì những người này tu đạo sớm hơn hắn một trăm hai trăm năm, cũng ví dụ như Triệu Yên Nhi dung mạo xinh đẹp, thoạt nhìn giống như thiếu nữ hơn hai mươi tuổi xuân, nhưng thực ra số tuổi đã là hai trăm tuổi, thuộc nhân vật bối phận “Nãi nãi” rồi.
“Hì hì, chư vị nhiều người như vậy lại bắt nạt Cảnh Tử Mặc, tiểu nữ tử có chút không nhìn được.”
Đúng lúc này, một lời nói dễ nghe giống như chim hoàng oanh truyền đến, rất nhanh, một nữ tử cực kỳ xinh đẹp đi vào trong sân, vị nữ tử này đi đến khiến hô hấp của người xung quanh hơi chậm lại.
Nữ tử này xinh đẹp khiến hoa nhường nguyệt thẹn, khiến lòng người rung động, dung mạo và khí chất lại không kém Triệu Yên Nhi, khiến người xung quanh không tự chủ nhìn ngây người, một lần nhăn mày hay một nụ cười, cũng mang theo phong tình vạn chủng đặc biệt, đôi mắt đẹp nháy mắt, tràn đầy phong vận linh động.
“Cô nương này là người nơi nào, thật xinh đẹp!”
“Đúng vậy, đáng tiếc lại nói giúp Trung châu tứ hại Cảnh Tử Mặc.”
Người xung quanh có phần bất đắc dĩ, loại mỹ nữ đỉnh cao này, khí chất, dung mạo, tu vi tập trung trên người, hoàn toàn không kém gì Triệu Yên Nhi của Thánh thành Minh Châu, nhưng bây giờ lại vì Cảnh Tử Mặc mà mở miệng, khiến bọn họ không biết làm sao, bởi vì Cảnh Tử Mặc có tiếng xấu ở Trung Châu vực.
“Nhất định là Cảnh Tử Mặc dùng thủ đoạn vô sỉ lừa trái tim người ta.”
Một nhóm người không khỏi mang theo giọng điệu đố kỵ nói.
Đôi mắt đẹp Triệu Yên Nhi nhìn về phía thiếu nữ dung mạo khí chất không kém mình chút nào này, nhíu lông mày, cất giọng nói: “Ngươi là người phương nào, vì sao muốn giúp Cảnh Tử Mặc?”
“Hì hì, tiểu nữ tử ái mộ Cảnh công tử từ nhỏ.” Trên khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp động lòng người xuất hiện ửng đỏ, bàn tay trắng nõn gạt mái tóc không yên, thiếu nữ thể hiện thần thái thẹn thùng vô cùng nhuần nhuyễn.
Lời này quả nhiên khiến lòng người xung quanh hóa đá.
Triệu Yên Nhi nói: “Hắn tên Cảnh Tử Mặc, một trong tứ hại, ngươi bị lừa rồi."
“Không, ta thích hắn!” Thiếu nữ chớp đôi mắt xinh đẹp, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt.
Răng rắc!
Những lời này nói ra khỏi miệng, không biết có bao nhiêu người ở đây tan nát cõi lòng, một thiếu nữ tuổi thanh xuân quốc sắc thiên hương như này, làm sao lại thích sâu bọ có hại như Cảnh Tử Mặc này.
“Ta, ta không cần ngươi thích!” Nhưng mà Cảnh Tử Mặc bị vô số người hâm mộ đố kỵ, giờ phút này hắn lại lộ ra thần sắc sợ hãi, vẻ mặt giống như nuốt hột gà thúi khó chịu.
Vẻ mặt của Cảnh Tử Mặc khiến mắt nhóm người lộ vẻ cổ quái, lúc trước Cảnh Tử Mặc trước sau đánh bại sáu Thánh Quân, cuồng vọng lớn lối, danh tiếng vô cùng, bây giờ đối mặt một tuyệt sắc mỹ nữ lại làm như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận