Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 498: Tiểu đệ của Lục Trần

Không lâu sau, Lục Trần dẫn đầu một nhóm người đi tới trước mặt hai Thánh Vương.
Hai Thánh Vương thở phào nhẹ nhõm khi thấy không tổn thất nhiều người.
Lục Trần liếc mắt nhìn Nhiếp thánh vương nói: "Thế nào, rất đáng tiền đúng không."
Nhiếp thánh vương không hiểu ý của Lục Trần, nhưng nhanh chóng hiểu rằng hắn đang nói về nhẫn không gian của Lê Hoa.
Nhiếp thánh vương nhìn những đệ tử còn sống và nói: "Quay trở lại đi."
Nói xong phất tay áo, một mảnh linh lực bao phủ mọi người, sau đó liền rời khỏi đây.
Cùng lúc đó, Vu Nghệ cũng rời đi với người của Vu Thể giới, Lục Trần cùng bọn họ quay về, dù sao thì sư muội của hắn vẫn còn ở trong thành Đại Vu.
Mỗi khi một cung điện màu xám bị phá huỷ, người đi vào sẽ bị rất nhiều nguyền rủa bám vào người, phải mất vài tháng mới có thể khôi phục lại được, bởi vậy phải mất một thời gian sau mới có thể tiếp tục phá hủy cung điện. Bọn họ không biết cơ thể của Lục Trần có thể chắn nguyền rủa, Lục Trần không nói cho bọn họ biết, nên cứ để vậy đi.
Dù sao, mỗi khi hắn ra tay đều nhận được thù lao từ tộc Ma Bất Tử.
Giống như quan hệ buôn bán vậy, bọn họ bỏ tài nguyên thuê hắn ra tay phá hủy cung điện màu xám.
Bởi vì Lục Trần nhìn người của Vu Thể giới khá thuận mắt nên tài nguyên của Vu Thể giới hắn sẽ trả lại, còn của tộc Ma Bất Tử hắn sẽ nhận lấy.
Sau khi quay về thành Đại Vu, Lục Trần liền nhờ Vu nghệ giúp phá huỷ cấm chế của nhẫn không gian của Lê Hoa, bởi vì trên nhẫn không gian được thiết kế một cấm chế đạt cấp Thánh Quân, hắn không thể phá bỏ được.
Vu Nghệ ra tay, giúp Lục Trần phá huỷ cấm chế một cách dễ dàng.
Sau khi cấm chế được giải trừ, thần niệm của Lục Trần liền thăm dò bên trong, tìm kiếm đồ tốt.
Tài nguyên của Lê Hoa thật sự rất phong phú, chỉ riêng linh thạch đã có đến hơn năm trăm tỷ rồi, ngoại trừ linh thạch, còn có một loại đó chứa đựng linh khí gấp mấy lần linh thạch, được bao phủ bởi một lớp ánh sáng trắng, kích thước to bằng nắm tay. Loại đá này, Lục Trần lần đầu nhìn thấy.
"Đây là cái gì?" Lục Trần lấy ra viên kỳ lạ, hỏi Vu Chiến.
Vu Chiến kinh ngạc nói: "Lục huynh, ngươi không biết cái này sao."
Vu Chiến dùng vẻ mặt nhìn người nhà quê nhìn Lục Trần.
Lục Trần cảm nhận được ánh mắt quái dị đó, khuôn mặt không thể kìm chế mà đỏ hồng lên, trấn định nói: "Đương nhiên ta biết, chỉ là kiểm tra xem ngươi biết hay không thôi."
Vu Chiến: "..."
Vu Chiến nghĩ đến việc Lục Trần sinh ra ở mười vực, không biết rõ loại vật này rất bình thường, giải thích nói: "Đây là linh tinh, linh khí ẩn chứa bên trong tinh thuần gấp trăm lần so với linh khí có trong linh thạch, Lục huynh ngươi không biết cũng rất bình thường."
"Linh tinh…" Lục Trần lộ ra sắc mặt khác thường.
Vu Chiến gật đầu, nói: "Đúng vậy, tiền tệ thông dụng ở thượng giới vẫn là Linh Thạch, bởi vì linh tinh thuộc về dạng đồ vật hiếm có, cần đến mười vạn linh thạch mới có thể bằng giá trị của một linh tinh."
"Một linh tinh bằng mười vạn linh thạch." Lục Trần dùng thần niệm kiểm tra bên trong nhẫn không gian, nếu đổi đi tất cả thành linh thạch vậy hắn sẽ có hơn một trăm tỷ linh thạch sao.
Vu Chiến chạy qua, khuôn mặt tiện hề hề nói: "Lê Hoa là một vị Thánh Quân, có lẽ đã thu thập được rất nhiều linh tinh."
Lục Trần trầm ngâm nói: "Cũng không có nhiều, chỉ hơn trăm vạn."
Vu Chiến cũng không có ý gì, dù sao hắn cũng có một lão già là Thánh Vương, tài nguyên để tu luyện của hắn từ nhỏ đến giờ đều là linh tinh, dò hỏi: "Ngoại trừ linh tinh, còn có gì nữa không.”
Lục Trần nói: "Có thêm hai Thánh khí, nhưng ta không thích dùng."
Lục Trần nói xong, móc hai cái Thánh khí ra để lên bàn, Thánh khí đầu tiên là một cây đao dài, thân đao với màu ngân bạc sáng bừng, chói mắ, thân đao mỏng như cánh ve, gần như trở nên trong suốt, mang lại cho người ta một loại vô cùng sắc bén.
Lục Trần nắm đao trong tay, có thể cảm nhận được rung động như có như không truyền ra từ thanh đao, hắn truyền một ít linh lực vào.
Thanh đao chấn động, ánh sánng màu bạc lại càng thêm óng ánh, loá mắt vô cùng, khí thế không gì không chém được lưu động bên ngoài thân đao, khiến cho thân đao càng thêm sắc bén.
Lục Trần vung chém hai lần, nhưng dùng không được quen tay cho lắm, hắn dùng kiếm nhiều hơn.
Nhưng cho dù chỉ cầm đao chém loạn xạ, cũng đã có thể bộc phát ra uy lực
"Lão già thích hợp dùng đao, sau này trở về Hoang vực cho lão già." Lục Trần nhủ thầm một câu trong lòng.
Sau đó, tầm mắt hắn di chuyển đến Thánh khí khác.
Đây là vòng tay có màu trắng bạc, nhìn như một vật trang sức tinh xảo, nhưng có dao động quy tắc ẩn bên trong truyền ra, chứng minh đây là một Thánh khí.
Lục Trần cầm vòng tay lên để quan sát, sau đó đeo vào tay. Sau khi được truyền vào một ít linh lực, vòng tay phát ra ánh sáng, từng nét từng nét vẽ tựa như nét vẽ trong trận pháp hiện ra, một chiếc áo màu bạc hiện ra trên người Lục Trần, toàn thân đều hiện nên nét vẽ.
“Hóa ra đó chỉ là một Thánh khí phòng thủ.” Lục Trần nói, với một chút tiếc nuối trong giọng điệu, hắn nghĩ đây là một đại sát khí, nhưng hắn không ngờ nó lại là một pháp bảo phòng ngự.
Vòng tay bạc này được khắc một trận pháp phòng ngự, khi rót linh lực vào, các trận pháp bên trong sẽ được kích hoạt. Khi trận pháp xuất hiện, nó sẽ tự động tạo thành 'linh y' để bảo vệ chủ nhân.
Đó là chưa được luyện chế, nếu luyện chế, hiệu quả sẽ tốt hơn.
“Sư muội, đưa cho ngươi, ta không cần đến nó.” Lục Trần tháo chiếc vòng ra, ném cho sư muội Liễu Khuynh Thành.
"Cảm ơn sư huynh." Liễn Khuynh Thành không kìm lòng được, vui mừng cầm lấy chiếc vòng, trên mặt đỏ bừng hưng phấn.
Theo bên cạnh sư huynh quá hạnh phúc, tùy tiện đạt được một vài thứ, đều là Thánh khí.
Ngoài việc kiểm kê hai Thánh khí, Lục Trần còn phát hiện có một số tài nguyên linh tinh, chẳng hạn như một số nguyên liệu luyện chế, hoặc các loại linh thảo, v.v., đây không phải là một loại linh dược bình thường, nó đều khoảng thất bát giai. Linh dược bát giai đều là thánh dược, chẳng qua nó là thánh dược thấp nhất.
Còn về các loại công pháp bí tịch, thì lại không có.
Nói chung, một vị Thánh Quân có những tài nguyên này.
Kiểm kê xong, Lục Trần đứng dậy, vươn vai nói: "Vu Chiến, chúng ta đi ăn cơm đi, ăn xong tu luyện hai tháng."
"Được."
Vu Chiến đáp lại.
Ngay lập tức, Lục Trần, Vu Chiến và Liễu Khuynh Thành rời khỏi phủ đệ, đi ăn và đến một tửu lâu sang trọng nhất ở thành Đại Vu.
Vu Chiến hiển nhiên là một khách hàng quen thuộc, sau khi đến nơi, tiểu nhị đi tới, cung kính hỏi: “Vu Chiến thiếu gia, hôm nay ngươi muốn ăn gì.”
Vu Chiến nói: "Gọi tất cả các món ăn của quán ngươi đi."
“Vâng, vâng.” Tiểu nhị vui vẻ nói rồi rời đi.
Vu Chiến cười nói: "Lục huynh, đây là tửu lâu tốt nhất thành Đại Vu, chắc chắn ngươi sẽ vừa ý."
Cùng lúc đó, một tên ăn mày ăn mặt rách rưới đi ngang qua cửa của tửu lâu, ngửi được mùi thơm từ tửu lâu tỏa ra không nhịn được mà nhìn vào bên trong.
Nhìn thấy Lục Trần ngồi ở bên trong, ánh mắt vốn mơ màng của tên ăn mày bỗng sáng lên, biểu hiện ra vẻ vô cùng kích động, sau đó hắn chạy nhanh đến cửa tửu lâu.
"Cút khỏi đây, đây không phải là nơi ngươi có thể đến!"
"Cút, cút ra xa chút!"
Hai tên hộ vệ ở ngoài cửa thấy tên ăn mày này muốn đi tới, đá hắn ngã xuống đất.
"A…"
Lục Trần tất nhiên có chú ý đến tình huống ở cửa ra vào, lúc nhìn nhìn thấy tên, trong mắt hắn lóe lên tia khác lạ.
Tên ăn mày ở ngoài cửa nhìn thấy Lục Trần đi qua, thần sắc càng thêm kích động.
"Sư huynh, sao thế?" Liễu Khuynh Thành chú ý tới thần sắc khác thường của Lục Trần, ra tiếng hỏi.
"Tên ăn mày ở ngoài cửa kia, nhìn rất giống một tiểu đệ của ta." Lục Trần nhíu mày nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận