Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1105: Tìm kiếm truyền thừa của Hư Không chi chủ (2)

Vù vù vù!
Viên Chính Thanh thấy Lang Nha bổng xen lẫn cơn lốc mãnh liệt gào thét đến, bóng dáng lập lòe, nhanh chóng né tránh, đồng thời bàn tay khép lại, một luồng khí lưu màu xám cuốn về phía Vu Chiến.
Viên Chính Thanh giận dữ nói: “Ông đây chưa bao giờ đắc tội với ngươi, sao lại kìm chặt ta không tha.”
Vu Chiến vận chuyển tu vi, chấn động mãnh liệt, vật chất nguyền rủa quấn quanh bên ngoài bị chấn nát.
Người có bối cảnh khác nhau xung quanh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hơi quỷ dị, ba phương Vu Thể giới, tộc Ma Bất Tử, Trớ Chú giới tương ái tương sát, yêu hận tình thù, cũng không phải ngày một ngày hai, thấy nhưng không trách được.
“Chớ hồ đồ!” Lục Trần kéo Vu Chiến, hạ giọng mở miệng.
Vu Chiến vừa nghe thấy, ngượng ngùng thu tay lại, ném cho Viên Chính Thanh một ánh mắt uy hiếp: “Đợi lát nữa sẽ dạy dỗ ngươi.”
“Đồ bệnh!” Viên Chính Thanh lẩm bẩm một câu.
Hắn thật sự phiền người này, chẳng đắc tội với hắn, có cần thiết phải đuổi theo mình không tha hay không.
Người xung quanh chứng kiến một câu nói của Lục Trần đã giữ được Vu Chiến, đều lộ ra dị sắc.
Vu Chiến bình tĩnh lại, một nhóm người không ngừng bay lên không theo Tô Mục Đồng, đi đến tầng khí quyển mỏng manh, trước mắt xuất hiện một cảnh tượng lờ mờ mênh mông, tử khí nặng nề giống như thiên địa sơ khai vậy.
Trong ánh mắt của Cảnh Tử Mặc mang theo kinh ngạc, nói: “Đây là đường đi đến vùng đất chôn vùi, lẽ nào vùng đất ngã xuống của Hư Không chi chủ là vùng đất chôn vùi sao.”
Ngoài bầu khí quyển ba ngàn dặm là một mảng hỗn độn mênh mông giống như vô biên vô hạn, không thấy biên giới, sâu trong hỗn độn có một cổ lộ thần bí.
Không biết cổ lộ dài bao nhiêu vạn dặm, bởi vì hoặc là người đi trong cổ lộ thành công tiến vào chín tầng trời, hoặc là chết trên đường, chỉ có hai khả năng.
Tóm lại, không ai biết cổ lộ dài bao nhiêu.
Xung quanh cổ lộ có cơn bão Thái âm và Thái Dương đáng sợ thổi mạnh cả ngày, ngoài ra còn kèm theo các loại quỷ dị không rõ, cấp bậc Thánh Vương đại thành có thể chạy nước rút cổ lộ một lúc, có lẽ có thể thành công leo lên chín tầng trời, nhưng phần lớn người xông qua cổ lộ đều chết giữa đường.
Không biết gần cổ lộ đã chôn vùi bao nhiêu cường giả, được xưng là vùng đất chôn vùi, đương nhiên cũng là thiên đường tìm bảo vật của Trung Châu vực, rất nhiều người đã đạt được bảo vật ở nơi này, ví dụ như một Thánh Vương của Thánh điện Thiên Võ lần trước đã nhặt được Thất Thải Nguyên Thạch ở vùng đất chôn vùi.
Đoàn người yên lặng đi theo phía sau Tô Mục Đồng, không ngừng đi sâu vào bên trong.
Ầm!
Một thiểm điện màu lam xẹt qua không gian, khí tức quy tắc lôi điện siêu mạnh tràn ngập, Lôi Thương hiện thân.
Dáng người Lôi Thương cao lớn, khuôn mặt cường tráng, rất có cảm giác uy nghiêm, thỉnh thoảng có lôi điện đáng sợ thoát ra từ trên người.
Lôi Thương đến khiến cho rất ít người ghé mắt.
Trong đám người xuống từ Thượng giới, thực lực Lôi Thương tuyệt đối có thể xếp vào trung thượng.
Một luồng lưu quang màu sắc rực rỡ bay vút đến từ đằng xa, một thiếu nữ mặc váy màu xuất hiện, thiếu nữ mặc váy màu này có ngũ quan tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, thanh tao thoát tục, khí chất linh hoạt kỳ ảo, giống như tiên tử bước ra từ trong tranh.
Thiếu nữ mặc váy màu đến khiến cho mọi người ghé mắt, thấp giọng nghị luận.
Ngay cả Lục Trần cũng không khỏi nhìn thoáng qua, thiếu nữ này không phải là ai khác mà chính là người có duyên gặp mặt một lần ở Thánh thành lần trước, vừa xinh đẹp lại kiêu ngạo lạnh lùng, Mục Trường Thanh, một trong tam kiệt Thánh thành bị trấn áp không có chút lực phản kháng ở trước mặt người này.
Liễu Vô Song, một trong tứ hại, cũng bị người đó đánh thành trọng thương, đến nay vẫn còn âm thầm yên lặng liếm vết thương.
Lục Trần nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, đây quả thật là một nữ tử có dung mạo, khí chất và thực lực cùng tồn tại, cho hắn áp lực vô cùng nồng đậm, áp lực cho hắn còn lớn hơn cả Thần Mục.
Lục Trần biết được tên của đối phương qua thảo luận của những người xung quanh.
Mai Anh Lạc, một cái tên nữ sinh cực kỳ dễ nghe, đến từ Tầm Mai sơn trang.
Lục Trần vốn không biết Tầm Mai sơn trang là nơi nào, thuộc thế lực cấp bậc nào ở Sơn Hải giới, nhưng nếu nói đến đạp tuyết tầm mai, một trong những thân pháp cực nhanh trên thế gian thì có lẽ sẽ không xa lạ.
Thân pháp đạp tuyết tầm mai được xếp thứ nhất, xuất phát từ Tầm Mai sơn trang, mà bản thân Mai Anh Lạc chính là con gái của trang chủ Tầm Mai sơn trang, địa vị tôn quý phi phàm.
Mai Anh Lạc đến rất yên tĩnh, không nói gì, nhưng lại khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
“Đẹp không?”
Một giọng điệu chua chát truyền đến từ bên cạnh.
Lục Trần quay đầu nhìn qua, chỉ thấy cặp mắt đen trắng rõ ràng của sư muội nhà mình đang trừng nhìn mình, dáng vẻ đó giống như muốn ăn hắn vậy.
Liễu Khuynh Thành thấy Mai Anh Lạc xuất hiện, thiếu nữ này có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, cho dù là nữ nhân như nàng nhìn thấy đều cảm giác hơi tự ti mặc cảm.
Thấy sư huynh nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt, trong lòng Liễu Khuynh Thành ghen ghét không thôi.
“Đẹp!”
Lục Trần đương nhiên gật đầu.
“Đẹp thì ngươi nhìn nhiều chút, móc tròng mắt ra mà nhìn, nhìn đến mù mắt luôn đi!” Liễu Khuynh Thành lập tức nổi trận lôi đình, nói trong ghen tỵ.
Lục Trần nói: “Sư muội, sao ngươi không hỏi ta là nàng đẹp hay là ngươi đẹp?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận