Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1870: Đấu giá đến tay (2)

Đây cũng là nguyên nhân hoàng thất Thương Lan chịu đựng nhẫn nhịn Minh Xà đế quân.
Nhưng rất nhanh, mọi người lại ôm lấy ánh mắt chờ mong Lục Trần, mặc dù tạm thời vẫn chưa biết thanh niên này tên gì, có lai lịch gì, nhưng tùy tiện xuất ra hai bộ công pháp Tạo Giới cảnh để đấu giá Giả Chân diễm, nghĩ đến bối cảnh cũng không thấp.
“Tha cho ta không chết, ngươi chắc chứ?” Lục Trần nhìn Minh Dạ khinh thường đến cực điểm, hỏi.
“Ngươi muốn chết!” Minh Dạ thoáng nhìn thấy vẻ khinh thường nồng đậm trong mắt Lục Trần, hoàn toàn bị chọc giận, một luồng yêu khí bàng bạc từ trong cơ thể phóng ra, lực lượng đại đạo rét lạnh bao trùm đại sảnh, mọi người cảm nhận được luồng khí tức giá rét này thì giật mình rùng mình, lạnh, thật sự là quá lạnh.
Minh Dạ là cường giả tiếp cận cự đầu.
Đại sảnh gần chín phần chín cường giả đều là Thánh Đế trở xuống nên hoàn toàn không chịu nổi khí tức đại đạo của Minh Dạ.
Sát ý trong mắt Minh Dạ ngập trời, hắn giơ tay lên trực tiếp bắt về phía Lục Trần.
Nhưng Lục Trần vẫn dùng ánh mắt trào phúng nhìn Minh Dạ, đại đạo vọt ra khỏi cơ thể, đại sảnh lập tức truyền ra âm thanh đại đạo va chạm ầm ầm.
Phụt!
Đại đạo của Minh Dạ bị đánh tan ngay tức khắc, một luồng lực lượng tuyệt đối đánh trên cơ thể hắn, như bị trọng kích, thân thể bay ngược ra ngoài, va chạm vào vách tường.
“Sao lại mạnh như vậy?” Khí huyết trong cơ thể Minh Dạ dâng lên, dùng ánh mắt khó tin nhìn lấy Lục Trần.
Đại sảnh trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Mọi người nhìn Minh Dạ bị thương bay ra ngoài, lại nhìn Lục Trần, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Minh Dạ là Xà Yêu tiếp cận cấp bậc Cự Đầu, thực lực vô cùng mạnh mẽ, cho dù là cường giả Cự Đầu cũng không dám nói dễ dàng đánh lĩnh vực đại đạo của Minh Dạ, dưới tình hình tồn tại Tạo Giới cảnh không ra tay thì không ai ở Hoàng Đô có thể hạ được Minh Dạ.
Phóng mắt nhìn toàn bộ Hoàng triều Thương Lan, Minh Dạ thuộc loại nhân vật làm mưa làm gió cấp bậc cao nhất.
Nhưng hiện tại, bởi vì Minh Dạ ôm thái độ phải có được Giả Chân diễm, cường thế cướp đoạt thanh niên đấu giá được Giả Chân diễm, lại bị đối phương làm thương nặng ngay tức khắc.
Mọi người nổi lên tò mò mãnh liệt về thân phận của Lục Trần, thanh niên này xuất phát từ thế lực phương nào.
“Phế vật!” Lục Trần nhìn chằm chằm Minh Dạ, ánh mắt vô cùng sắc bén, thốt ra một câu châm chọc.
Minh Dạ nghe thấy hai chữ phế vật, sắc mặt khó coi đến cực điểm, hai quyền nắm chặt, lòng dâng lên một cơn khuất nhục.
Đây là lần đầu tiên Minh Dạ gặp phải chuyện mất mặt như thế, cường thế cướp đoạt đồ vật lại bị đối phương đánh trong nháy mắt.
Có thể nói là thất bại thảm hại.
Rất nhanh, đôi mắt hẹp dài của Minh Dạ toát ra ý âm u lạnh lẽo giống như con rắn độc, khiến cho người ta không rét mà run.
Không ai trong Hoàng triều Thương Lan dám đối xử với hắn như vậy, nên thanh niên trước mắt nhất định phải chết.
“Ha ha, huynh đệ quá lỳ!” Một tiếng cười lớn càn rỡ vang lên ở bên cạnh, Triệu Nguyên tách ra khỏi đám người, đi tới gần đó.
Triệu Nguyên từng nếm không ít thiệt thòi trong tay Minh Dạ, hiện giờ nhìn thấy Minh Dạ mất mặt tất nhiên là vô cùng vui sướng, không khỏi nói ra lời châm chọc: “Minh Dạ ơi là Minh Dạ, trước kia ta đã nói làm yêu thì đừng có giả vờ, giả vờ bị sét đánh, hiện tại ứng nghiệm chưa.”
Minh Dạ nhìn Triệu Nguyên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng Triệu Nguyên dường như không nhìn thấy ánh mắt âm u lạnh lẽo của hắn, vui vẻ ha ha nói: “Đáng đời.”
Lục Trần cũng không để ý đến người đó mà nhìn lão giả của nhà đấu giá Hoàng Đô, nghi ngờ hỏi: “Bối cảnh của các ngươi thật sự là hoàng thất sao.”
Mặc dù lão giả không biết tại sao Lục Trần lại hỏi như vậy nhưng vẫn khẳng định trả lời một câu: “Đúng vậy!”
Lục Trần châm chọc một câu: “Nghe nói Hoàng Chủ là Tạo Giới cảnh viên mãn, sao lại vô năng như thế, chỉ là một con tiểu yêu kiến hôi cũng dám vô pháp vô thiên phía dưới hoàng thất, chạy đến hội đấu giá công nhiên cướp đoạt vật đấu giá.”
Vừa nói ra lời này, trên mặt lão giả lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, ngượng ngùng cười cười.
Cha con Minh thị là khối u ác tính của Hoàng triều Thương Lan, ngay cả Đế Quân cũng không có năng lực nhổ bỏ, nếu có năng lực đó thì đâu thể tùy ý cho Minh Dạ kiêu ngạo ở đây.
Những lời này vốn không giải thích với Lục Trần.
Vẻ mặt mọi người nhìn Lục Trần cổ quái, thanh niên này đúng là kiêu ngạo, lại dám thẳng thắn nói Thương Lan đế quân vô năng.
Nhưng mọi người cũng không để ý đối phương nói lời này có đắc tội Thương Lan đế quân hay không, có lẽ truyền đến tai của Đế Quân cũng sẽ không nói gì.
Thanh niên này tùy tiện xuất ra hai bộ công pháp Tạo Giới cảnh đấu giá được Giả Chân diễm, nhân vật làm mưa làm gió đỉnh cấp Minh Dạ lại không chịu nổi một kích trong tay người đó, loại nhân vật này ít nhất phải cần thế lực cấp Đạo Tổ mới có thể bồi dưỡng ra, bọn họ cũng đã từng gặp những môn đồ Đạo Tổ cao cao tại thượng, thực lực vô cùng biến thái.
Người đứng đầu Hoàng triều Thương Lan hoàn toàn không đủ nhìn ở trước mặt những thiên kiêu đó.
Trên mặt Minh Dạ bên cạnh khuất nhục càng sâu, hàn ý quanh thân, vậy mà hắn lại bị xưng là con kiến hôi tiểu yêu.
“Chết tiệt!”
Ý lạnh vô cùng trong mắt Minh Dạ bắn ra, sát ý quanh thân tràn ra dường như hóa thành thực chất, khẽ quát một tiếng, miệng mở ra, một luồng sáng đen lập tức bắn về phía Lục Trần.
“Chết cho ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận