Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1351: Sự hi sinh của Lục Trần

Liễu Khuynh Thành hôn hắn còn chưa tính, thiếu nữ Hi cũng tới tham gia náo nhiệt.
Ước chừng sau khi qua một phút đồng hồ, Lục Trần mới khôi phục lại tinh thần, cảm giác hai bên mặt trái phải đều là nước miếng, giờ phút này hai thiếu nữ bên cạnh hai mắt ác liệt nhìn nhau, trong không khí đan xen tia lửa bốc lớn.
“Ca ca, ngô…”
Thiếu Nữ Hi thấy Lục Trần lấy lại tinh thần, khi còn muốn nói tiếp điều gì đó, Lục Trần cúi người, trực tiếp ngăn chặn miệng của nàng.
Lục Trần sớm đã bị hai nữ trêu chọc đến sắp thắng thiên, hôm nay thấy dáng vẻ ngây ngô của thiếu nữ Hi, hắn cũng không nhịn được nữa, trước hôn một lần rồi nói, hiển nhiên phía sau dù là trời sập đất sụt, Sơn Hải giới hủy diệt thì mặc kệ nó.
Ứớc chừng Lục Trần hôn thiếu nữ Hi hơn một phút đồng hồ mới buông đối phương ra.
Gương mặt thiếu nữ Hi ửng đỏ, giống như say rượu, đứng nguyên tại chỗ không biết làm sao, cả người đều chóng mặt.
Sau khi lấy lại tinh thần, thiếu nữ Hi xấu hổ chạy đi.
Hôn xong thiếu nữ Hi, Lục Trần lại quay đầu về phía Liễu Khuynh Thành hôn.
Bởi vì Liễu Khuynh Thành thấy Lục Trần hôn thiếu nữ Hi, cả người cũng đã u mê, còn chưa kịp khôi phục lại tinh thần thì một luồng khí tức nóng rực trải khắp đất trời mà đến, sau đó miệng bị ngăn lại.
Sau khi hôn một lúc thật lâu, Lục Trần mới buông Liễu Khuynh Thành ra.
Gương mặt Liễu Khuynh Thành cũng ửng đỏ một mảnh, kiều diễm giống như một đóa hoa, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng có bảy phần ngượng ngùng, ba phần nổi giận: “Sư huynh, ngươi…”
Không đợi Liễu Khuynh Thành nói chuyện, Lục Trần liền giả vờ cả giận nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ, mới vừa rồi hôn ta nhiều như vậy, ta mới hôn một chút.”
“Ta…”
Liễu Khuynh Thành đang không giải thích ý tứ này.
“Sư muội, ngươi biết sư huynh ta là người của Sơn Hải giới, hy sinh bao nhiều không?” Không chờ Liễu Khuynh Thành tức giận, vẻ mặt Lục Trần liền thống khổ.
“A…”
Liễu Khuynh Thành mở trừng hai mắt, sững sờ nhìn sư huynh nhà mình.
“Sư muội, ngươi đi theo sư phụ lâu như vậy, nói vậy đã biết Thiên Yêu đáng sợ chứ?” Lục Trần trầm giọng nói.
Liễu Khuynh Thành cười nghiêm túc, nàng đi theo bên cạnh sư phụ, sư phụ còn dẫn nàng đi xem võ giả Sơn Hải giới và Thiên Yêu chiến đấu, nàng biết Thiên Yêu rất mạnh, lớn mạnh đến mức làm người ta tuyệt vọng, nếu như không có ý chí của Sơn Hải giới, Sơn Hải giới đã sớm bị chiếm lĩnh.
Nhưng mà điều này có quan hệ gì với sư huynh hoa tâm này?
Lục Trần nói: “Thiếu Nữ Hi, đến từ giới khác, hơn nữa còn là chí cường giả, không kém gì sư phụ chúng ta.”
Lời này của Lục Trần đương nhiên là nói bừa, thiếu nữ Hi có mạnh bằng sư phụ hay không thì không biết, nhưng vì tranh thủ sự đồng tình của sư muội, cả gan nói.
“Ta không cảm nhận được bất kỳ linh lực nào ở trên người nàng.” Liễu Khuynh Thành mơ hồ trả lời.
Vẻ mặt Lục Trần nghiêm nghị nói: “Đó là nàng còn chưa thức tỉnh, một khi thức tỉnh, cũng lớn mạnh giống như sư phụ chúng ta, Sơn Hải giới dựa vào sư phụ chúng ta, chắc chắn không bảo vệ được, cần đi giới khác tìm trợ thủ, thiếu nữ Hi chính là trợ thủ, mà ta có thể kéo về cho Sơn Hải giới, không tiếc hy sinh chính mình, chỉ vì đổi lại một trợ thủ.”
Lục Trần vừa nói, lộ ra vẻ mặt anh dũng hy sinh, giống như hắn thật sự làm ra việc hy sinh khổng lồ.
Như vậy cuối cùng Liễu Khuynh Thành hiểu được ý tứ của sư huynh thối nhà mình.
Sư huynh nói ba hoa chích choè, còn không phải là vì tìm lý do cho hoa tâm của hắn, sư huynh còn nghĩ mình đơn thuần như trước, dễ lừa gạt như vậy.
“Nói như vậy, ta đổ oan cho sư huynh rồi!” Liễu Khuynh Thành cười nhẹ nhàng nói, một bàn tay trắng nõn đã chậm rãi leo lên eo ếch của Lục Trần, dùng sức uốn éo.
“Ngươi biết là tốt rồi.” Vẻ mặt Lục Trần làm bộ trẻ nhỏ dễ dạy.
“Biết cái đầu của ngươi, tức chết ta.” Liễu Khuynh Thành thở hồng hộc nói, hốc mắt ửng đỏ.
“Sư muội, ta nhớ ngươi lắm!”
Lục Trần vội vàng ôm lấy Liễu Khuynh Thành, chậm rãi phun ra một câu thâm tình.
Liễu Khuynh Thành được Lục Trần ôm vào trong ngực, vốn là cảm giác tủi thân đầy bụng, nhưng mà vào giờ khắc này, toàn bộ tiêu tán sạch sẽ.
“Sư huynh, ta cũng nhớ ngươi.” Liễu Khuynh Thành nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Vậy xem ra ta tới không phải lúc!” Đang lúc hai người nhiều tình mật ý, ở cửa đột nhiên truyền đến một câu nói không thích hợp.
Hai người buông ra, nụ cười Liễu Khuynh Thành khẽ thấp, gương mặt tràn đầy ngượng ngùng, cũng không dám nhìn người ở cửa.
Lục Trần trừng mắt liếc Bồ Khúc đứng ở cửa, tức giận nói: “Nếu biết tới không phải lúc, vậy ngươi còn quấy rối ta làm cái gì?”
Người đứng ở cửa không phải ai khác chính là Bồ Khúc.
Lão già này không có một chút mắt nhìn.
“Ta biết Băng Linh Sâm rơi xuống, xem ra thật giống như ngươi không muốn biết, nếu không muốn biết, vậy coi như bỏ đi.” Bồ Khúc rung đùi đắc ý nói, vừa nói vừa chuẩn bị rời đi.
“Lão già chết tiệt đứng lại!” Lục Trần gọi Bồ Khúc lại.
Một phút đồng hồ sau.
“Ngươi nói Hỗn Nguyên thiên có một di tích Thánh Đế sắp mở, bên trong có Băng Linh Sâm.” Lục Trần nhìn Bồ Khúc hỏi.
“Không sai!” Bồ Khúc khẽ gật đầu, nói: “Năm đó sau khi Nông Hàn thánh đế chết, bí cảnh vẫn ở trạng thái mất tích, hôm nay tìm ngọc phù về, chuyện bí cảnh sắp khởi động đã truyền tới Ngũ Hành Thiên.”
Chân mày Lục Trần khẽ nhíu, rất không hiểu ý tứ hai chữ bí cảnh.
Bồ Khúc cười nói: “Đúng vậy, chính là bí cảnh, trận pháp sư lớn mạnh có thể lấy một phiến hư không từ trận kỳ, hóa thành ngọc phù lớn bằng lòng bàn tay, ngọc phù này chính là bí cảnh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận