Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1555: Tức giận

Có lẽ là võ giả của giới khác.
Chỉ là cho dù là võ giả của giới khác, đi tới Thiên Yêu giới, sân nhà bọn họ là hổ phải nằm, là rồng cũng phải cuộn lại.
Trong khoảng thời gian hắn suy tư lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Chứng tỏ lại có người chết thảm trong tay đối phương.
“Mẹ kiếp!”
Khánh Khuyết không thể nhịn được nữa, hóa thành một quang ảnh kích bắn ra, đứng ở bên cạnh hai thi thể, sau đó giống như một người điên, gầm hét về phía không khí: “Tiểu súc sinh, cút ngay cho ta.”
Khánh Khuyết thật sự tức điên, sống vô số năm tháng chưa từng gặp chuyện đáng giận như vậy.
Chính là một Thiên Tôn, điên cuồng giết người dưới ánh mắt của một Thánh Đế như hắn, mấu chốt là hắn còn không bắt được đối phương, giận đến mức hắn chảy máu não.
Lục Trần đứng ở trong thế giới hạt giống hư không, thấy Khánh Khuyết tựa như rống giận nổi điên, sờ lỗ mũi, vẻ mặt vô tội.
Làm sao Thánh Đế này đang yên lành lại tức giận rồi, tâm cảnh căn bản không phù hợp tu luyện tới Thánh Đế cảnh, đối với Lục Trần, cường giả tu luyện tới Thánh Đế cảnh hẳn là không đáng bận tâm, cho dù núi thái sơn sụp đổ cũng không thay đổi.
Rất hiển nhiên, tâm tính Thánh Đế này không phải quá tốt, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
“Chiến đấu vẫn là chiến đấu, đừng chửi đổng!” Lục Trần hiện thân ở phía xa, nhìn về phía Khánh Khuyết nói.
“Ta con mẹ nó…”
Khánh Khuyết nghe thấy lời nói của Lục Trần, giận không kìm được, càng tức giận, đại đạo hoa văn dưới chân khuếch tán, thi triển lĩnh vực.
Tuy nhiên tốc độ của Lục Trần lại nhanh giống như tốc độ đại đạo hoa văn khuếch tán dưới chân Khánh Khuyết, khi lĩnh vực mở rộng mấy trăm dặm, khi khép lại, Lục Trần đã sớm bỏ trốn mất dạng.
Lục Trần đổi một phương hướng khác, xuất hiện ở trước mặt một Đại Đế.
Thân hình hiện ra, vọt về phía Đại Đế này.
Đại Đế này thấy Lục Trần xuất hiện, sắc mặt lộ ra chút nụ cười, giống như trước thi triển lĩnh vực đại đạo, tuy nhiên thân thể Lục Trần tràn ra quy tắc đậm đặc, coi thường trói buộc của lĩnh vực, kiếm chỉ khép lại, một đường kiếm ý bắn ra, chiếu vào ấn đường của Đại Đế này.
Trên mặt Đại Đế này kinh ngạc, mất ý thức, trước khi ý thức tiêu tán, đều ở trạng thái ngây ngốc.
Hình như không nghĩ tới bản thân cứ bị chém giết như vậy.
Lục Trần giết xong một Đại Đế thì biến mất lần nữa.
Xì!
Chân trước Lục Trần biến mất, chân sau Khánh Khuyết chạy tới, hắn dừng ở bên cạnh thi thể này, đôi mắt nhẹ nhành híp lại, trong lòng dâng lên rung động mãnh liệt.
Bởi vì người chết lần này không phải Thiên Tôn mà là một Đại Đế.
Một người cấp Đại Đế, cũng bị đối phương giải quyết dễ dàng, ngay cả mình cũng không kịp cứu viện.
Tiểu súc sinh âm thầm kia, làm sao biến thái như vậy, tru diệt cả Đại Đế đơn giản như tru diệt Thiên Tôn vậy.
“Đây là…”
Khánh Khuyết chợt phát hiện chôc vết thương ở lông mày của Đại Đế đã chết lưu lại một chút khí tức.
Khánh Khuyết có thể cảm giác được này sức mạnh tàn dư này vô cùng sắc bén, hơn nữa dường như khí tức này còn có chút quen thuộc, về phần vì sao quen thuộc lại không nhớ ra được.
“Kiếm ý!”
Sau một chút, đôi mắt Khánh Khuyết nhẹ nhàng híp lại, lập tức hiểu được vì sao khí tức lưu lại trên vết thương lại quen thuộc như vậy, đây là kiếm ý, năm đó do Nguyên Sơ kiếm đế khai sáng.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng đối phương là võ giả đến từ giới khác, bây giờ nhìn thấy kiếm ý, tin chắc trăm phần trăm đối phương đến từ Sơn Hải giới.
“Hắn là Lục Trần!”
Rất nhanh, Khánh Khuyết hiểu rõ thân phận của đối phương.
Đừng hỏi vì sao hắn biết, ban đầu trước khi Ninh Hồng thiếu chủ chết có trong danh sách tranh đoạt của Thời Quang giới, hung thủ chính là một thanh niên tên Lục Trần, lúc ấy bởi vì Ninh Hồng chết, nên Thiên Đế giận dữ như vậy.
Còn nữa là toàn bộ quân tinh nhuệ của tộc Luyện Ngục và tộc Ma Long Thâm Uyên ở Giới thành tử vong, sở dĩ tử trận toàn bộ, cũng có liên quan tới một người tên là Lục Trần.
Người này dùng cảnh giới Thiên Tôn, có thể thay đổi cục diện thắng bại của chiến đoàn Đế cảnh.
Rất hiển nhiên, con kiến hôi nhỏ Thiên Tôn cảnh này rất có thể là thanh niên tên Lục Trần.
Khánh Khuyết ngẩn người, đồ đệ Lục Trần của nhóm người Tô Nghênh Hạ, Đại Mộng Thiên Nữ lại chạy tới Sơn Hải giới.
“Khánh Khuyết!” Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng quát to, cắt đứt trạng thái Khánh Khuyết ngẩn người, là âm thanh của Mẫn Thành.
“Ôi!”
Khánh Khuyết ngẩng đầu, nhìn về phía chiến trường, dùng giọng điệu vang dội đáp lại một tiếng.
"Ôi cái đầu ngươi, mau quay lại trợ giúp!”
Thì ra trong mười mấy phút Khánh Khuyết tới bắt Lục Trần, hai người hắn và Liêu Đỉnh sắp không kiên trì nổi.
Hai người gần như không đánh lại Dương Tinh Văn, bị đánh lại.
Sau khi Khánh Khuyết đáp lại, cách đó không xa lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết, lập tức hiểu được đám Thiên Tôn và Đại Đế này phân tán, chỉ có thể bị Lục Trần đánh lén như âm hồn, một đánh một chuẩn, Lục Trần ban đầu tung hoành chiến đoàn Đế cảnh, phá vỡ vận mệnh, đám người kia căn bản không đủ cho Lục Trần giết.
Khánh Khuyết vội vàng rống to một câu: “Toàn bộ các ngươi toàn bộ tụ lại, đừng cho hắn cơ hội lợi dụng.”
Nói xong, Khánh Khuyết tung hoành một bước, nhanh chóng đuổi về phía chiến trường.
Lời của Khánh Khuyết vừa dứt, mọi người lập tức phân tán ra thở phào nhẹ nhõm, nhìn một đám đồng bọn bị săn giết, trong lòng sợ hãi không ngừng, sợ người tiếp theo đến lượt mình.
Khi Khánh Khuyết biến mất lập tức tụ lại sưởi ấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận