Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 810: Sư muội sắp xuất giá sao? (2)

“Khuynh Thành, có người muốn gặp ngươi, mau trở về hoàng cung!” âm thanh của Liễu Lăng, một từ cũng không rơi vào lỗ tai của Liễu Khuynh Thành.
Giờ phút này Liễu Khuynh Thành đang từ chối một vị công tử cứ mời rượu, đột ngột nghe thấy lời nói của phụ thân, vẻ mặt hơi sững sờ, sau đó quay đầu lại, khẽ mỉm cười với người mời rượu trước mặt, nói: “Triệu công tử, phụ thân có việc gọi ta, xin lỗi không tiếp được!”
Liễu Khuynh Thành mỉm cười từ chối công tử cứ mời rượu này, nói xong thì nàng rời đi.
Tên Triệu công tử này nhìn bóng lưng Liễu Khuynh Thành, ánh mắt hắn nhẹ nhàng híp lại.
“Ha ha, Triệu Hải, đừng buồn bực, ngươi không nghe thấy tin tức nho nhỏ sao, Liễu Khuynh Thành có một sư huynh cực kỳ lớn mạnh, hắn cũng là đồ đệ của Diêu Hi thánh chủ.”
“Vị sư huynh kia gần quan được ban lộc, nói không chừng Liễu Khuynh Thành thích chính sư huynh nàng.”
“Đúng vậy, chúng ta tiếp tục đi uống rượu thôi!”
Có ba khí độ bất phàm, cũng là một thanh niên máu mặt trong đám đó, hắn cười nói đi về phía vị công tử cứ mời rượu.
Cùng lúc đó, Liễu Khuynh Thành trở lại hoàng cung, từ rất xa đã thấy được phụ thân Liễu Lăng, còn có một thanh niên đang đứng bên cạnh phụ thân Liễu Lăng, nhìn hình dáng có phần quen thuộc.
Khi người nọ xoay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, Liễu Khuynh Thành cũng không khống chế được tâm tình của mình nữa, nhung nhớ trong đầu giống như thủy triều vọt tới, nước mắt rơi lã chã.
Lúc này Lục Trần được một thiếu nữ xinh đẹp ôm vào trong ngực thật chặt, mặt của đối phương đang dán trước ngực của hắn, một mùi thơm thiếu nữ đặc biệt lượn lờ quanh chóp mũi Lục Trần, nhưng Lục Trần lại không có tâm trạng hưởng thụ.
Bởi vì ai khiến vật bên cạnh đứng đó sáng rực như vậy, đang dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, ánh mắt kỳ quái kia giống như đang nhìn con rể.
“Các ngươi nói chuyện đi, ta không quấy rầy hai người các ngươi.” May là sau mấy giây, rốt cuộc vật sáng bên cạnh giác ngộ điều gì, sau khi nói một câu rồi rời đi.
“Khụ khụ, sư muội, ngươi có thể buông rồi.” Lục Trần vội ho một tiếng.
Nói thật, lúc trước hắn bị một loạt động tác kinh thế hãi tục của sư muội hù dọa rồi, đầu tiên là khi thấy hắn thì khóc, sau đó liền chạy tới ôm hắn, khiến hắn có phần lúng túng, giống như bản thân làm ra chuyện gì phụ lòng nàng. .
May mà Liễu Lăng rời đi khiến áp lực của hắn thoáng cái giảm thiếu rất nhiều.
Không biết vì sao, được sư muội ôm, trong lòng hắn có một cảm giác thành tựu thỏa mãn.
“Sư huynh…”
Liễu Khuynh Thành vội vàng buông Lục Trần ra, cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, nhăn nhó bất an.
Có lẽ nàng không nghĩ tới, bản thân nhìn thấy sư huynh không khống chế được nhung nhớ của mình, thế nên bây giờ kịp phản ứng, hết sức ngượng ngùng.
“Sư huynh, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ nhìn thấy ngươi thì rất vui mừng.” Liễu Khuynh Thành vội vàng giải thích, càng giải thích thì mặt càng đỏ, đỏ đến tận mang tai, giống như say rượu, âm thanh cũng trở nên vo ve như muỗi.”
Lục Trần nhìn gương mặt kiều diễm ướt át kia của Liễu Khuynh Thành, nhịn không được cười lên một tiếng, nói: “Sư muội, sư huynh chưa từng bị người khác phái phi lễ, ngươi là người đầu tiên, ngươi bôi nhọ sự trong sạch của ta, ngươi phải chịu trách nhiệm với sư huynh.”
Liễu Khuynh Thành lập tức liếc Lục Trần, tức giận nói: “Sư huynh nói láo, bỏ lại sư muội rồi một thân một mình đi đến Huyền vực lâu như vậy, chắc chắn là đi gặp nữ nhân khác rồi, cũng không biết đã ôm qua nữ nhân ưu tú hơn so với sư muội.”
Trong lời của Liễu Khuynh Thành vô cùng ghen tuông, có lẽ ngay cả chính nàng cũng không ý thức được.
Lục Trần cảm giác bị giật một chút, tiểu sư muội này nhà mình lật mặt xem thường, có một chút nũng nĩu ở bên trong không nói rõ được, giống như một yêu tinh câu hồn đoạt phách vậy.
Nghe thấy sư muội lên án, Lục Trần khó tránh khỏi có phần chột dạ, vội vàng lúng túng cười một tiếng, hắn nói sang chuyện khác: “Sư muội, nghe nói ngươi trở về Hoàng triều Liễu thị rồi, ta liền khẩn trương tới thăm ngươi, sư huynh rất đói, có gì ăn không?”
“Có, đi theo ta!”
Liễu Khuynh Thành lôi kéo bàn tay to của Lục Trần, đi về phía hoàng cung nàng ở.
Dù sao tình ý của mình đã biểu đạt rồi, về phần sư huynh đầu gỗ nhà mình có thể lĩnh ngộ hay không thì chỉ có thể nghe theo mệnh trời rồi, cũng không thể là để một nữ tử nói rõ ràng.
Dọc đường đi, gặp được rất nhiều hộ vệ, đầu tiên là nói một câu tham kiến công chúa, sau đó là dùng ánh mắt khác thường nhìn Lục Trần.
Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy công chúa đối đãi thân mật với người khác giới như vậy, có lẽ xem ra vị thanh niên áo trắng tuấn mỹ khí chất vô song này là người trong lòng công chúa sao.
Bởi vì Liễu Lăng chỉ có một đôi trai gái, đối với con trai Liễu Thành thì nuôi theo hình thức nuôi thả, căn bản nếu không gặp nguy hiểm tính mạng thì sẽ không quản, vô cùng yêu chiều con gái Liễu Khuynh Thành.
Nơi ở trong hoàng cùng của Liễu Khuynh Thành rất khí phái, ba nóc cung điện vờn quanh, gác lửng chòi nghỉ mát, hồ, cầu hình vòm vân vân, liếc mắt một cái nhìn thấy rất nhiều kỳ hoa dị thảo trồng trên bãi cỏ, mùi hoa tỏa khắp mấy dặm.
Xa xa nhìn hồ khổng lồ kia, sóng xanh không ngừng, trong suốt thấy đáy, có linh ngư bình thường bơi bên trong, lộ ra sức sống phừng phừng.
“Bái kiến công chúa!” Hai người thị nữ tiến lên đón.
“Đi phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn!” Liễu Khuynh Thành phân phó nói.
“Vâng, công chúa!” Hai người thị nữ lượn đi.
“Sư huynh, trước tiên ngươi ngồi một lát, thức ăn lập tức đưa lên.” Liễu Khuynh Thành dẫn Lục Trần đi tới chòi nghỉ mát, ở nơi này có thể ngắm nhìn ba trăm sáu mươi độ phong cảnh xung quanh, là một nơi tao nhã thích hợp để nghỉ ngơi, nếu như gặp phải phiền muộn trên con đường tu hành thì tới đây có thể bình lặng lại tinh thần.
Lục Trần ngược lại không đói bụng, suy cho cùng đây là lý do hắn bào chữa trước.
Lục Trần ngồi xuống, hắn nhìn Liễu Khuynh Thành, dò hỏi: “Sư muội, ngươi trở về Hoang vực từ bao giờ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận