Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 819: Hành trình đến Đế Nữ vực

Dù sao chuyện mà đại ma vương thích nhất chính là vào nhà cướp của, đã có quá nhiều ví dụ về việc truyền nhân của các thế lực hàng đầu ở Thanh vực bị hại rồi, có kể từ đầu đến cuối cũng không hết.
Đương nhiên, hắn không dám trực tiếp gọi đối phương là đại ma vương.
Thánh Vương Tần gia cắn răng lấy ra hai Thánh khí giao cho Lục Trần.
Hai Thánh khí toả ra hào quang rực rỡ, uy năng mà chúng toát ra dao động rất mạnh khiến cho ánh mắt của một số Hoàng giả trở nên cực kỳ nóng bỏng. Không còn nghi ngờ gì nữa, pháp bảo được lấy ra bởi một cường giả Thánh Vương chính là Thánh khí hàng thật giá thật.
"Là con trai của vị bên cạnh ta kết hôn." Lục Trần liếc mắt nhìn Liễu Lăng.
"Tần gia từ xa đến tham dự hôn lễ của lệnh tử nên đặc biệt dâng tặng hai Thánh khí, xin hãy nhận lấy." Thánh Vương Tần gia vội vàng đưa Thánh khí cho Liễu Lăng rồi chiếu theo hoàn cảnh mà nói.
"Haha, đa ta, đa tạ."
Liễu Lăng thấy đối phương đưa Thánh khí cho mình, đây chính là vì e ngại uy thế của Lục Trần nên mới giao pháp bảo cho hắn.
Hơn nữa, hắn đã lén coi Lục Trần là con rể tương lai của mình, tương đương với việc được con rể tặng cho mình, không muốn cũng không được.
Nếu chuyện ở đây được truyền ra ngoài, cho dù có bị một số Thánh cảnh biết hắn có Thánh khí cũng không sợ có người dám cướp đoạt.
Liễu Lăng đặt hai Thánh khí vào nhẫn không gian, trên mặt lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Thấy bộ dạng này của Liễu Lăng, những người xung quanh đều trợn tròn mắt, có thể đừng lộ ra vẻ mặt đáng khinh như thế được không. Nhưng bọn họ cũng hiểu được tâm tình của Liễu Lăng, nếu là họ có khi còn kích động hơn cả hắn.
"Tần gia có thể tránh khỏi nguy cơ bị diệt. Nhưng hậu bối kia của ngươi, cho dù có là con ngươi hay cháu ngươi thì cũng không một ai có thể cứu được hắn, tự ngươi lo liệu đi." Lục Trần nhìn Thánh Vương Tần gia nói.
Thánh Vương Tần gia nghe Lục Trần nói xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cũng bảo vệ được Tần gia.
Sau đó hắn quay đầu nhìn thanh niên đang quỳ trên mặt đất, trong mắt loé lên hung quang.
Tần Ngạo chúng là một trong những hậu duệ mà hắn vừa ý, vì vậy hắn đã để lại một Thánh niệm trên người, nhưng hiện tại Tần Ngạo đã đắc tội Lục Trần, hắn chỉ có thể vì đại nghĩa mà không quản người thân.
Thấy ông nội nhìn mình như vậy, Tần Ngạo nhất thời hoảng loạn bật khóc: "Ông nội, ta sai rồi, xin đừng giết ta, đừng...."
Lời cầu xin tha thứ còn chưa nói xong đã thấy thân thể Tần Ngạo nổ tung một tiếng, bị huỷ hoại hoàn toàn.
Thấy cảnh này, những người xung quanh đều thầm kinh hãi, cường giả Thánh Vương này thật là nhẫn tâm, tự tay giết cháu trai mình mà không hề tỏ ra thương xót chút nào. Nhưng bọn họ cũng hiểu được, nếu người này không vì đại nghĩa diệt thân thì gia tộc hắn sẽ bị diệt vong.
Và chính Lục Trần là người đã gây áp lực cho hắn.
"Được rồi, ngươi có thể đi rồi." Lục Trần phất tay nói.
"Đa tạ Lục công tử khai ân."
Thánh Vương Tần gia cảm kích nói một câu với Lục Trần rồi cùng Thánh Quân bên cạnh rời đi.
"Lục thiếu rốt cuộc có thân phận gì lại doạ cường giả Thánh Vương thành như thế?" Trong đám đông có người thắc mắc, những người còn lại cũng tỏ vẻ tò mò.
Lục Trần liếc người đó một cái, nhưng không thèm để tâm mà đi tới trước mặt lão nhân nói: "Lão già, ta đi đây."
"Ừm, đi đường cẩn thận." Lục Chính Hằng nghiêm nghị nói: "Lần này đường xá xa xôi, đi đường cẩn thận chút."
"Sư huynh."
Liễu Khuynh Thành đi tới, bất đắc dĩ nhìn Lục Trần.
Lục Trần xoa đầu nàng, cười nói: "Tu luyện cho tốt, sau này chúng ta cùng nhau lên cổ lộ thông thiên ở Trung Châu vực, Cửu Thiên mới chính là nhà của chúng ta."
Mọi người nghe Lục Trần nói xong thầm thở dài trong lòng, Lục Trần tham vọng lớn tới mức nói Cửu Thiên, chẳng lẽ mười vực không chứa nổi hắn sao?
Lục Trần phất tay, trên không trung xuất hiện một thuyền chiến màu đen, sau đó thân thể chậm rãi bay lên, tiến vào trong thuyền.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, thuyền chiến khẽ rung lên rồi lập tức hoá thành tàn ảnh, chỉ sau vài hơi thở đã tới cuối chân trời rồi biến mất.
.........
Bên trong thuyền chiến, Lục Trần ngồi ghế trên boong thuyền, trước mặt là bản đồ mười vực được trải trên bàn, trong đó cho thấy Đế Nữ vực giáp ranh với Huyền vực, nằm ở phía Bắc của Huyền vực. Vậy bản thân sẽ phải đến Huyền vực, sau đi về hướng Bắc, xuyên qua một nơi không thể tiếp cận mới có thể đến được Đế Nữ vực.
"Xem chừng dùng pháp bảo phi hành cũng phải mất ba tháng." Lục Trần cất bản đồ đi rồi lẩm bẩm tính toán.
Chủ yếu là giữa các vực cách nhau xa xôi vô tận, cần phải dùng Truyền Tống trận để xuyên qua các vực. Trên thực tế, tốc độ của Truyền Tống trận cũng tương tự như tốc độ của pháp bảo phi hành, trừ khi tu vi đạt tới Thánh cảnh. Cường giả Thánh cảnh có thể xé rách thiên địa, tốc độ nhanh hơn so với Truyền Tống trận.
Vì vậy, tu vi của Lục Trần chưa đạt tới Thánh cảnh nên đành phải thành thật gấp rút lên đường.
Nhưng thời gian ba tháng đối với võ giả mà nói, chỉ cần tuỳ tiện nhập định tu luyện một thời gian ngắn, khi mở mắt ra ba tháng đã trôi qua rồi.
Không biết qua bao lâu, Lục Trần đột nhiên bị tiếng sóng vỡ trời đánh thức, hắn mở mắt ra, đứng trên boong thuyền nhìn xuống.
Bên dưới là đại dương mênh mông vô tận, nước biển đen kịt như vực thẳm, sóng biển đen ngòm khuất động, va chạm với sóng lớn rồi nổi lên thành từng trận gió lộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận