Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1066: Lý do vớ vẩn

“Đại nhân, đừng làm giá.” Cảnh Tử Mặc vội nói: “Nếu nói ra thì bọn ta có thể giúp công tử đi hỏi thăm xung quanh, nói không chừng tìm thấy rồi.”
Đôi mắt Lộc Minh sáng tối chập chờn, quả thật hắn chưa quen thuộc Trung Châu vực, cũng cần người hỗ trợ, nói: “Vậy được, trước tiên các ngươi đi theo ta, chờ sau khi ta tìm được đồng bọn lại phân phó các ngươi làm việc.”
“Tuân lệnh!”
“Đa tạ Lộc Minh công tử chứa chấp!”
Hai người làm dáng vẻ kích động mừng như điên, nhanh chóng đi tới trước mặt Lộc Minh, liếc nhìn nhau, bỗng nhiên pháp lực dữ dội, sôi trào mãnh liệt, hai quả đấm nhanh như tia chớp ầm ở trên đôi mắt Lộc Minh.
Cảnh Tử Mặc và Tiêu Dao đều thuộc Thánh Quân tuyệt đỉnh, thực lực vượt xa Thánh Quân bình thường, đột nhiên ra đòn chết, khoảng cách lại gần như vậy, Lộc Minh gần như không phản ứng kịp.
Một tiếng ầm!
Lộc Minh bị hai quyền đánh bay, bay ra ngoài đường, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, phá vỡ khoảng không dài vạn dặm.
Lộc Minh cảm giác hai mắt của mình sắp bị đánh vỡ rồi, khiến nước mắt hắn giàn giụa, vô cùng thống khổ.
Theo sau tiếng kêu thảm thiết của Lộc Minh, là hai tiếng hít sâu.
Cảnh Tử Mặc và Tiêu Dao đứng trên không trung, điên cuồng vung cánh tay, trợn mắt nhe răng.
Khóe miệng Cảnh Tử Mặc co giật, thống khổ nói: “Mẹ kiếp, thân thể tiểu tử này làm từ thiên kim thạch sao, sao cứng như vậy?”
Tiêu Dao điên cuồng vung tay, lộ ra một nụ cười còn khó nhìn hơn khóc: “Lần này chúng ta đá trúng tấm sắc rồi.”
Hai người vừa rồi muốn thừa dịp Lộc Minh chưa chuẩn bị, đánh lén người sau, mặc dù người sau bị đánh bay, nhưng hai người cảm giác quả đấm đánh lên vật thể vô cùng cứng rắn, quả đấm đều nhanh sắp nứt ra rồi, mơ hồ đau đớn.
Điều này chứng tỏ thân thể Lộc Minh chắc chắn, rèn luyện vô cùng mạnh mẽ.
“Ta phải giết các ngươi!”
Ở nơi xa, tóc tai Lộc Minh bù xù, nhìn chằm chằm hai người Cảnh Tử Mặc, trong con mắt tràn đầy sát ý, năng lượng quanh thân sôi trào, quy tắc sức mạnh khiến không gian cộng hưởng.
Nhìn kỹ hai hốc mắt Lộc Minh cũng biến thành mắt bầm đen, tràn đầy tơ máu, không ngăn được nước mắt tuôn ra.
Nắm đấm của hai người đánh vỡ tuyến lệ của Lộc Minh.
Thổ dân của mười vực lại dám công kích mình, làm sao bọn họ có lá gan lớn như vậy.
Lộc Minh nhìn hai người, càng nhìn càng tức giận, toàn thân tức giận, quanh thân sinh ra từng cơn gió lốc.
“Ha ha, Lộc Minh công tử, đừng nóng giận, đây là hai huynh đệ chúng ta đưa lễ ra mắt cho ngươi.” Cảnh Tử Mặc cảm nhận được khí thế Lộc Minh bộc phát, trong lòng phát xì, vội vàng đánh ha ha.
Tiêu Dao toát mồ hôi lạnh phụ họa: “Đúng, đúng, đúng, là như vậy, hai huynh đệ chúng ta không phải là quyết định đi theo ngươi sao, quê quán có một tập tục, cần đánh vào mắt người lựa chọn đi theo, đây là một truyền thống cổ xưa, hi vọng Lộc Minh công tử đừng nóng giận.”
Hai người còn muốn lừa dối Lộc Minh, nhưng mà lời còn chưa nói hết, bản thân cũng cảm thấy lý do này rất vô nghĩa, chột dạ, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
“Nhận chết!”
Lộc Minh gầm nhẹ, hắn thật sự không thể nhẫn nhịn hai kẻ mạo phạm hắn, còn tập tục cổ xưa gì, coi hắn là kẻ ngốc mà trêu đùa sao?
Lộc Minh phi nhào về phía trước, tốc độ gió trì điện chí, hai quyền đang khống chế một tia chớp màu trắng, giống như hai vòng mặt trời óng ánh, quang huy rực rỡ, nhuộm đẫm nữa bầu trời, cũng mang theo sức mạnh hết sức đáng sợ.
Hai quyền của Lộc Minh hồ quang nở rộ, thế nhưng chủ động lấy một địch hai, chia ra tiến công hai người.
Từ nơi này có thể thấy Lộc Minh gần như không coi trọng võ giả của mười vực.
Ánh mắt của hai người Cảnh Tử Mặc và Tiêu Dao ngưng trọng, không dám sơ suất, cũng duỗi bàn tay ra, va chạm kịch liệt.
Ầm!
Một rung động dữ dội truyền đến từ khoảng không, giống như bầu trời nổ tung, tia chớp màu bạc cuồn cuộn, ma khí màu đen mãnh liệt, cùng với ánh sáng của các vì sao, ba nguồn năng lượng đáng sợ đan xen vào nhau, hủy diệt nơi này, ánh sáng chói lòa.
Làn sóng xung kích kinh khủng tỏa ra xung quanh, khu rừng bên dưới sụp đổ, bị san bằng thành bình địa.
Hai người Cảnh Tử Mặc và Tiêu Dao đều lùi lại khoảng mười trượng, lộ ra vẻ mặt đau khổ, nhận một chưởng của Lộc Minh, khí huyết trong cơ thể sôi trào, gan bàn tay cũng nứt toát ra.
Cảnh giới của hai bên không chênh lệch bao nhiêu, nhưng Lộc Minh có thể đánh lấy một địch hai, còn có thể đẩy lùi bọn họ, khiến cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Thiên kiêu đến từ thượng giới thực sự không thể coi thường, còn mạnh hơn bọn họ một đoạn.
“Chỉ bằng các người mà cũng dám đến làm phiền ta?” Lộc Minh dùng ánh mắt đen thẫm nhìn về phía hai người rồi cười chế nhạo.
Trong lòng Lộc Minh vô cùng tự phụ, tuy ở trong Sơn Hải giới hắn không được tính là yêu nghiệt đứng đầu, nhưng nếu đối phó với người của mười vực thì đối với hắn đây là một chuyện đơn giản.
Lộc Minh lại một lần nữa biến thành một tia chớp, bước lên hư không, hư không như bị đập vỡ tan, phát ra ấm thánh rung động dữ dội.
Ấn đường của Lộc Minh sáng lên, một cây trường thương màu bạc bay ra, cực kỳ sáng bóng, mũi thương toát ra khí tức sắc bén.
Lộc Minh cầm cây trường thương màu bạc trong tay, xoay nó, mũi thương xuyên phá không gian, đâm về phía ấn đường của Cảnh Tử Mặc.
Một đòn kia, cực kỳ kinh khủng, muốn giết chết Cảnh Tử Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận