Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 827: Hứa Nhạc (2)

“Ta tên là Lục Trần, ngươi biết ta?” Lục Trần quay đầu lại, nhìn chằm chằm thanh niên tên là Hứa Nhạc này.
Hứa Nhạc lắc đầu, hắn không có có mảy may ấn tượng đối với cái tên này.
Trên đài đấu võ, kiếm tu kia thấy có người nhúng tay, thấy đối phương nói chuyện với Hứa Nhạc, ánh mắt hiện lên một tia sát niệm, hắn giơ kiếm đánh lén về phía Lục Trần.
Lục Trần tiện tay giơ lên, chỉ một ngón tay về người phía sau, chỉ thấy một chùm tia sáng kinh người bay ra, trong nháy mắt xuyên thủng ấn đường người nọ.
Người sau kêu lên một tiếng đau đớn, ấn đường xuất hiện một lổ máu rồi thẳng tắp ngã trên mặt đất.
“Ngươi, ngươi lại giết hắn, phiền toái lớn!” Hứa Nhạc thấy một màn như vậy, trong lòng không nhịn được run lên.
Kiếm tu thi đấu với hắn là hộ vệ bên người của Hứa Ly, tầng Nguyên Thần cảnh viên mãn, đi theo Hứa Ly tu luyện ở Tinh Tượng kiếm phái.
“Đáng chết, ngươi lại giết hộ vệ của Hứa sư huynh!” Nam tử ôm kiếm kia thấy một màn như vậy, ánh mắt hắn toát ra vẻ cực kỳ tức giận.
“Tên không não đến từ nơi nào, ngay cả hộ vệ của đại hoàng tử cũng dám sát hại.”
Mấy tên nam nữ bên cạnh kia, cũng tức giận mắng Lục Trần.
Quần chúng vây xem xung quanh, họ đang bàn luận xôn xao, ho cho rằng Lục Trần xong đời rồi.
Bởi vì Hứa Ly là đệ tử trụ cột của Tinh Tượng kiếm phái, địa vị tối cao, làm hộ vệ Hứa Ly, ai dám giết, đây không phải là đắc tội Hứa Ly sao?
Hôm nay hắn bị giết rồi, tức là vả mặt Hứa Ly nên không thể nghi ngờ người này hẳn phải chết.
“Ngươi là đệ tử của Tinh Tượng kiếm phái?” Lục Trần ngẩng đầu, nhìn nam tử ôm kiếm kia nói.
Khóe miệng nam tử ôm kiếm câu lên vẻ cười lạnh, bây giờ ngươi mới nhớ tới thân phận của ta, không cảm thấy chậm sao?
“Trở về báo cho tông chủ nhà ngươi, hãy nói một người tên là Lục Trần tìm hắn, bảo hắn tới thành Tinh Tượng một chuyến.” Lục Trần thản nhiên nói.
Xung quanh im lặng dọa người, vẻ mặt vô số người hóa đá.
Bởi vì bọn họ cũng bị những lời kinh thế hãi tục của Lục Trần kia làm chấn động không nhẹ.
Ước chừng nghe thấy tiếng cây kim rơi xung quanh hơn mười giây thì mọi người mới khôi phục lại tinh thần, sau đó dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Lục Trần.
Đối với bọn họ, người thanh niên này ngu ngốc, khẩu khí thật sự là quá ngạo mạn rồi, lại nói phái tông chủ Tinh Tượng kiếm phái tới gặp hắn, hắn cho rằng bản thân là ai chứ?
Tinh Tượng kiếm phái là thế lực đứng đầu phạm vi mấy ngàn vạn dặm, tông chủ bọn họ là Hạng Nguyên Vũ, được xưng là Nguyên Vũ kiếm hoàng, sở dĩ xưng hô như này là bởi vì tông chủ ngoài am hiểu kiếm quyết, còn là một vị Kiếm Hoàng của kiếm tu cộng tôn.
Mà bản thân của hắn cũng khá thích xưng hô này nên để mọi người gọi như vậy.
Mặc dù tu vi của Nguyên Vũ kiếm hoàng chưa đạt đến đại thành Thánh vương, nhưng dựa vào kiếm ý cấp Kiếm Hoàng, đủ để giở thủ đoạn với đại thành Thánh Vương.
Điều này đã định uy danh tối cao của Nguyên Vũ kiếm hoàng.
Hôm nay, một thanh niên Vương cảnh lại gọi Nguyên Vũ kiếm hoàng tới gặp hắn, cho dù bối cảnh người này lớn hơn nữa thì cũng không có tư cách, thế nên tất cả mọi người tại chỗ đều giễu cợt nhìn Lục Trần.
“Ngươi, ngươi điên rồi!”
Hứa Nhạc cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú Lục Trần vài giây, cảm giác trái tim sắp nhảy ra ngoài, lá gan thanh niên trước mặt thật sự là quá lớn, sai Nguyên Vũ kiếm hoàng tới gặp hắn.
Phải biết rằng thân phận của Nguyên Vũ kiếm hoàng có thể nói là nhân vật đứng đầu duy nhất của phạm vi hàng ngàn vạn dặm, Thánh cảnh bình thường cũng không có tư cách bái kiến.
Huống chi một tiểu võ giả Vương cảnh như hắn.
Vương cảnh ở vùng vắng vẻ đủ để xưng vương, nhưng tồn tại ở trước mặt Nguyên Vũ kiếm hoàng bực này thì quả thật chính là tiểu võ giả.
“Bất kể ngươi là ai, ngươi cũng chết chắc!” Trong ánh mắt thanh niên ôm kiếm kia hiện lên vẻ tức giận rất lớn, bởi vì lời nói của đối phương hoàn toàn là sỉ nhục tông chủ.
Đối với bọn họ, Nguyên Vũ kiếm hoàng hoàn toàn là tín ngưỡng, trong lòng vô cùng kính sợ, bây giờ đối phương sỉ nhục Nguyên Vũ kiếm hoàng, quả thực là chán sống.
Lục Trần liếc mắt nhìn đối phương, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Lời giống vậy, ta không muốn nói lần thứ hai, gọi tông chủ các ngươi tới thành Tinh Tượng, hiển nhiên hắn biết ta là ai.”
“Ngươi đi theo ta!”
Lục Trần quay đầu nói với Hứa Nhạc nói.
Đối với hắn, thanh niên xa lạ này có một luồng cảm giác xa lạ, quen thuộc không nói rõ, hắn có nhiều chuyện muốn hỏi đối phương.
Hứa Nhạc nghe thấy lời nói của Lục Trần, hắn ngẩn ngơ.
Mặc dù đột nhiên người thanh niên này mới vừa nói một loạt lời nói đại nghịch bất đạo, nếu không một lúc nữa có cường giả do Tinh Tượng kiếm phái phái đến tìm hắn, nhưng không biết vì sao, hắn cảm giác thanh niên này từ đầu đến cuối vẫn mang theo thái độ nhàn nhã.
Hơn nữa trong lúc mơ hồ, hắn cảm giác đối phương hẳn là có liên hệ gì với mình.
Cho nên hắn đi theo Lục Trần rời đi.
“Hứa Nhạc này thật là ngu xuẩn, hắn lại đi theo người bệnh thần kinh kia.”
“Xem ra không cần phải đại hoàng tử ra mặt ngăn cản, cả đời Hứa Nhạc cũng đừng nghĩ vào Tinh Tượng kiếm phái rồi, hơn nữa còn có thể mệt với hoàng triều Hứa thị.”
“Không được, chúng ta phải báo chuyện này cho đại hoàng tử.”
Mấy nam nữ khí độ bất phàm nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, trên mặt cười lạnh nói, sau đó, lúc này mấy người cũng xoay người rời đi.
Hai người rời đi, chuyện đã xảy ra ở nơi này nhanh chóng truyền tới thành Tinh Tượng, giống như ném một tảng đá lớn vào mặt hồ yên ả làm nổi lên những đóa bọt sóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận