Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 956: Ngón giữa

Bọn họ đương nhiên biết Giới Không, đệ tử trung tâm của Phục Ma tự, hàng chữ Giới thuộc đệ tử đời thứ ba của Phục Ma tự, ngoại trừ trưởng lão và cao tầng, sau đó chính là hòa thượng hàng chữ Giới.
Giới Không đóng quân ở thành này, phân phát linh thạch cho người dân “kiêm chức”, dân chúng ở thành này trên cơ bản đều biết hắn.
Bọn họ nhìn thấy Giới Không, cũng phải cung kính gọi một câu Giới Không đại nhân.
Đúng lúc này, Giới Không trực tiếp bị mất một cánh tay, khiến bọn họ hoảng hốt, hoảng vì có người dám ra tay với người của Phục Ma tự, sau đó ánh mắt bọn họ dừng lại trên người Lục Trần, khuôn mặt anh tuấn công thêm khí chất siêu nhiên, khiến thực khách âm thầm kinh hô, đúng là một thanh niên phong thần như ngọc.
Lục Trần đã nhập Thánh, những người này hoàn toàn không thể nhìn thấu tu vi của hắn, nên có cảm giác bí ẩn trong đó, hơn nữa ngoại hình xuất sắc, cho nên thoạt nhìn vô cùng xuất trần.
Trong đám người, tiểu nhị nhìn thấy cảnh này, miệng há thành hình chữ “O”, lúc trước hắn còn tưởng thực khách Lục Trần này chỉ là một Siêu Phàm cảnh, nhưng hiện tại đã chặt đứt một cánh tay của Giới Không đại nhân.
Phải biết rằng Giới Không đại nhân này chính là cường giả Nhân Hoàng đại thành, là người có tu vi cao nhất trong thành lúc này, người mạnh nhất trong gia tộc bản thổ cũng chỉ đến đó.
Chứng minh thanh niên hắn cho là Siêu Phàm cảnh, thật ra là một đại lão Thánh cảnh, nghĩ đến đây, tiểu nhị hít một hơi khí lạnh.
“Đáng chết, ngươi lại chặt đứt một cánh tay của ta.” Vẻ mặt Giới Không mang theo hận ý.
Tuy thực lực của Lục Trần có thể dễ dàng giết chết hắn, nhưng Giới Không không sợ, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức của trưởng lão Đô giám.
Đô giám, cơ quan giám sát của Phục Ma tự, thành trì có Tín Ngưỡng Phật chủ pho tượng, Phục Ma tự đều sẽ phái một trưởng lão Đô giám trấn thủ, trưởng lão Đô giám là đệ tử đời thứ hai, hàng chữ Giác, trưởng lão Đô giám trấn thủ thành này tên là Giác Ngộ, cảnh giới Thánh Quân sơ kỳ.
Giới Không cho rằng Giác Ngộ trưởng lão đã đến sẽ không có chuyện, lại có chút tức giận.
Bởi vì mười năm trước, người này đã chặt đứt cánh tay của hắn, hắn cố ý đến thành Đan Minh một lần, lấy ra toàn bộ gia tài của mình ra, mới đổi được một viên Thánh đan có thể lại lần nữa mọc ra một cánh tay, khiến gia đình vốn đã không giàu có họa vô đơn chí.
Nhưng bây giờ, đối phương lại không nói hai lời mà chém một cánh tay của hắn, khiến Giới Không vô cùng tức giận.
Hắn không dư thừa tài nguyên mua Thánh đan, cho nên tràn đầy hận thù với Lục Trần.
“A Di Đà Phật.”
Một câu Phật ngữ thản nhiên từ bên ngoài vang lên, chợt một hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ từ ngoài cửa đi tới, hai tay hòa thượng này tạo thành chữ thập, thần thái ôn hòa, mặt mũi hiền lành, khiến người khác vừa nhìn thấy đã không khỏi dâng lên hảo cảm.
Trên người hòa thượng này dường như có một ma lực kỳ lạ, khiến tửu lâu vốn có chút ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.
“Trưởng lão Đô giám.” Giới Không bưng cánh tay đang chảy máu, mừng rỡ kêu một câu, sau đó lại hung tợn nhìn về phía Lục Trần.
Lục Trần liếc mắt nhìn hòa thượng, dáng người trung bình, làn da trắng nõn, như là không có thất tình lục dục, trên mặt không nhìn ra được hỉ nộ ái ố, giống như Giới Không mất một cánh tay, hắn cũng không để ở trong lòng.
“Nếu đã rơi vào ma đạo, trong lòng ngươi còn có Phật sao?” Lục Trần chế nhạo một câu.
Nghe nói hòa thượng Phục Ma tự bỏ Phật tu Ma, thành một đám ma tăng, lúc này còn mở miệng niệm A Di Đà Phật, khiến Lục Trần bất giác nghĩ ra một từ, đó là đạo đức giả.
Giác Ngộ nghe được lời nói của Lục Trần, cười nhạt: “Chỉ cần trong lòng có Phật, tu Ma cũng giống như tu Phật.”
“Nói lời sáo rỗng cũng hay đấy.” Lục Trần vỗ tay bốp bốp, sau đó dựng thẳng ngón giữa với ma tăng này, trước tiên hướng lên, sau đó hướng xuống, đi tới đi lui qua lại mấy lần, dùng cách này biểu thị khinh bỉ mãnh liệt trong lòng.
“Thí chủ ngươi như vậy là có ý gì?” Giác Ngộ nhìn thấy Lục Trần giơ ngón giữa khoa tay múa chân, khó hiểu hỏi.
“Có nghĩa là ta rất bội phục ngươi, ừm, bội phục.” Lục Trần sau đó giải thích một câu, kỳ thật trong lòng cực kỳ khinh thường con lừa trọc này.
Giác Ngộ nhíu mày, ý đối phương giơ ngón giữa chẳng lẽ thật sự là bội phục mình, không biết vì sao, Giác Ngộ cảm thấy không đúng, nhưng không đúng chỗ nào lại không nói được.
“Giới Không có thù oán với thí chủ sao.” Giác Ngộ liếc nhìn cánh tay đang chảy máu của Giới Không, sau đó hỏi.
“Có chút xích mích, nhưng không liên quan gì đến ngươi.” Lục Trần vô thưởng vô phạt trả lời một câu.
“Giác Ngộ trưởng lão, người này chính là người dùng tu vi Vương cảnh đả thương ta mười mấy năm trước.” Giới Không ở bên cạnh truyền âm.
Truyền âm của Giới Không khiến Giác Ngộ trưởng lão chấn động tâm thần, bỏ đi khinh thường, tinh tế đánh giá Lục Trần.
Chuyện của Giới Không mười mấy năm trước, Phục Ma tự rất coi trọng, Giới Không thuộc đệ tử trung tâm đời thứ ba xuất sắc của Phục Ma tự, thực lực đương nhiên không cần bàn, nhưng có người vượt cảnh giới đánh trọng thường Giới Không, khiến bọn họ nghiêm túc hỏi Giới Không người này là ai.
Giới Không nói hắn cũng không biết, nhưng nếu gặp lần thứ hai, hẳn là có thể nhận ra.
Bọn họ tìm kiếm mười mấy năm, đều không có tin tức gì của Lục Trần, ký ức gần như đã quên kia, cùng với truyền âm của Giới Không, lại được Giác Ngộ lần nữa nhớ tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận