Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1032: Liên tiếp nằm vùng

Giết hay không giết đối phương đã không quan trọng.
Uy áp kiếm đạo tiêu tán, Mục Nguyên lau mồ hôi lạnh trên mặt, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nếu như không có lão giả nhúng tay vào, nói không chừng hắn sẽ bị một kiếm chém giết tại đây, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Lục Trần tràn ngập sát ý, nhưng lại có nhiều sợ hãi hơn.
“Ngươi nói ta có sai?” Đồng tử tang thương của Huyền Vũ đan thánh rơi vào trên người Lục Trần, nhẹ nhàng thở dài, hỏi: “Ta sai gì?”
“Ngươi sai quá lớn!” Lục Trần hờ hững nói.
“Ngươi mở thánh địa luyện đan ở Bồ Đề sơn, cứ cách trăm năm lại nhận đệ tử, quả thật tăng thêm rất nhiều người luyện đan cho giới luyện đan, vốn không sai.” Lúc Lục Trần nói đến đây, giọng điệu vừa chuyển, dần lạnh xuống: “Nhưng ngươi định ra quy định không được đánh nhau ở Bồ Đề sơn, ngươi cũng biết có bao nhiêu người vốn luyện đan xuất sắc, bởi vì không bái nhập Bồ Đề sơn, không nhận được dạy dỗ tốt, nhưng lại có mấy phế vật bái nhập vào môn hạ đồ đệ của ngươi.”
“Còn việc ta nói phế vật là ai, mọi người hẳn là rõ ràng đúng không.” Lục Trần có thâm ý nhìn Mục Nguyên.
Mẹ kiếp, bắt nạt người khác nhiều rồi!
Khuôn mặt Mục Nguyên trực tiếp đỏ lên thành màu gan lợn, muốn khó coi bao nhiêu có bấy nhiêu khó coi.
Huyền Vũ đan thánh nghiêm nghị nói: “Cứ cách trăm năm ta sẽ nhận một đệ tử, lấy thiên phú luyện đan mạnh nhất, trổ hết tài năng, vô cùng công bằng, không có không công bằng như ngươi nói.”
“Công bằng sao?” Trong lời nói của Lục Trần ẩn chứa sự châm chọc nồng đậm: “Ngươi đứng rất cao, lại không nhìn thấy chuyện xảy ra dưới chân.”
“Lần này ta đến, ngươi cũng biết ta không phải bái ngươi làm thầy, nhưng có mấy người lại không biết.” Lục Trần vừa nói, vừa nhìn Dạ Phong, nói: “Có mấy người đã lợi dụng kế sách hạ lưu cố ý phái thuộc hạ đến chỗ ở của ta, chỉ cần ta ra tay thì chính là vi phạm quy củ ngươi định ra.”
“Ngươi định ra quy củ này vốn là tốt, nhưng sẽ khiến cho rất nhiều người có dụng tâm khác lợi dụng sơ hở, ta nghĩ trước kia đã không ít lần xảy ra chuyện này đúng không.” Lục Trần nhìn bốn phía xung quanh, một mảng im lặng.
Tuy rằng mọi người đang im lặng, nhưng không thể phủ nhận lời nói của Lục Trần có chút đạo lý.
Trước kia quả thật đã xảy ra chuyện tương tự, trên cơ bản đều là người có bối cảnh lớn mạnh tới đây ép mấy người không có bối cảnh nhưng lại có thiên phú luyện đan tốt phá giới, sau đó bị đuổi đi.
Người bị ép đi bởi vì sau lưng không có thế lực nên cũng chỉ dám giận không dám nói.
“Luyện đan sư thiên phú tốt bị ép đi, chỉ để lại mấy con cá thối tôm thối, ví dụ như người nào đó sống hàng ngàn vạn năm mà ngay cả đan dược bát phẩm cũng không luyện ra được, điều này lẽ nào không mất mặt sao.” Lục Trần châm chọc nói.
Lần này, sau khi Lục Trần nói xong, ánh mắt mọi người nhìn về phía Mục Nguyên mang theo đồng cảm và thương hại.
Mục Nguyên này thật sự là bi kịch, liên tiếp nằm vùng.
Mục Nguyên: “MMP.”
Giờ phút này, Mục Nguyên rất muốn chết, tiểu súc sinh này có thể đừng lấy hắn ra làm sách giáo khoa phản diện hay không.
“Bản thân ngươi hãy nghiêm túc suy nghĩ đôi chút!” Lục Trần nói xong, thu hồi ánh mắt.
Huyền Vũ đan thánh đứng tại chỗ, im lặng.
Hắn một lòng tận lực phát triển sự nghiệp luyện đan, chiêu mộ môn đồ rộng rãi, bồi dưỡng không biết bao nhiêu đệ tử, thậm chí rất nhiều đồ tôn cũng thành Đan thánh danh động một phương, mà hắn quả thật đã cống hiến to lớn to giới luyện đan.
Nhưng bởi vì một quy củ mà bản thân định ra đã chôn vùi rất nhiều nhân tài luyện đan, điều này là thật sao?
Một lúc sau, âm thanh Huyền Vũ đan thánh khàn khàn mở miệng: “Hắn nói chính là thật?”
“Sư phụ, không có chuyện đó.” Lão giả khí tức mờ mịt bên cạnh vội vàng nói, sau khi nói xong, lại dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Lục Trần, lạnh lùng nói: “Nhãi ranh mồm còn hôi sữa, nơi này không cho phép ngươi phát ngôn bừa bãi.”
“Ngươi thì tính là cái thá gì?” Lục Trần hoàn toàn không nể mặt, cường thế trả lời: “Tự cho là tu luyện nhiều hơn ta mấy vạn năm, cậy già lên mặt đúng không, có biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra, có tin hôm nào đó ngươi phơi thây đầu đường hay không.”
Thái độ cường thế của Lục Trần khiến cho vô số người xôn xao, chỉ là mọi người cũng hiểu được thanh niên trước mắt tuyệt đối có bản lĩnh đó, có thể phía sau có bối cảnh cực kỳ khổng lồ, nếu không đâu dám nói những lời cuồng vọng như vậy.
Lão giả khí tức mờ mịt nghe được lời của Lục Trần, giọng điệu chậm lại, tức giận không nói nên lời.
“Sự việc thật sự là như vậy sao?” Trên khuôn mặt già nua của Huyền Vũ đan thánh có thêm chút tang thương, giống như già đi mấy chục tuổi, không cần đồ đệ an ủi, chỉ cần nhìn người xung quanh im lặng thì biết ngay Lục Trần nói đúng hay là sai.
Huyền Vũ đan thánh tận lực tạo ra một địa giới hòa bình, nhưng không ngờ có người lợi dụng sơ hở để người ta vi phạm quy củ hắn định ra, bỏ lỡ rất nhiều thiên tài luyện đan.
Một lúc sau, Huyền Vũ đan thánh quay đầu lại, ánh mắt uy nghiêm nhìn lướt qua bốn phía, chậm rãi mở miệng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ không quan tâm đến ân oán cá nhân nữa, nhưng nếu đến tham gia đại hội luyện đan thì phải đủ công bằng, cho nên ta sẽ không bỏ quy tắc hòa bình, nhưng cũng sẽ không xảy ra tình hình như vậy nữa.”
Một câu nói của Huyền Vũ đan thánh khiến xung quanh nổi lên sóng biển ngập trời, vô số người chấn động, cũng có tiếng hoan hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận