Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1169: Uy hiếp Thiên tử

Nhưng đúng là trong lòng hắn có chút kiêng kỵ, bởi vì hắn biết đối phương không nói dối, là thực sự có gan và bối cảnh để vô pháp vô thiên.
Đệ tử Thiên phủ xung quanh nghe thấy người nào đó công nhiên uy hiếp La thiếu chủ trước mắt mọi người, lần lượt trợn mắt há mồm.
Thân là người của Thiên phủ, biết rất nhiều bí mật, ví dụ như đạo thống Thượng giới của bọn họ tên là Thượng Tiêu thiên cung, bên trong cường giả như mây, có nhân vật đại năng khủng bố Thánh Đế đỉnh phong trong truyền thuyết, Thượng Tiêu thiên cung đã tồn tại mấy trăm vạn năm, mạnh mẽ đến cực điểm, chưa từng suy bại.
Đây là một quái vật khổng lồ, trừ khi chí cường giả tu hành đến cảnh giới chung cực xuất hiện, mới có thể đè lên đầu Thượng Tiêu thiên cung.
Hiện tại lại nói cho dù La thiếu chủ trốn trong Thượng Tiêu thiên cung cũng dám chạy vào đánh hắn.
Điều này chứng tỏ sau lưng người này cũng có bối cảnh siêu cấp đáng sợ, không kiêng kỵ Thượng Tiêu thiên cung.
Sau khi Thánh Vương đại thành hạ giới từ Thượng Tiêu thiên cung cùng với phủ chủ Thiên phủ nghe thấy Lục Trần uy hiếp thì muốn cười theo bản năng, chỉ sợ thanh niên này vẫn chưa biết thân phận của La Minh.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ không cười nổi nữa.
Bởi vì La Minh im lặng, hai tay nắm thành quyền, trên người tản ra phẫn nộ ngập trời, khí cơ khủng bố nhưng không dám phát tác.
Bọn họ hơi choáng váng, lẽ nào với bối cảnh của La Minh cũng không sánh bằng thanh niên này sao.
Thanh niên này thật sự dám chạy đến Thượng Tiêu thiên cung đánh người à?
“Nói đến mức này rồi, ta lên chín tầng trời trước, hy vọng ngươi hãy để trong lòng lời nói của ta.” Lục Trần nhìn La Minh nói một câu, sau đó bóng dáng chợt lóe, tiến vào Thanh Nguyệt Thoa.
Rất nhanh, trên dưới Thiên phủ đều đưa mắt nhìn theo vệt sáng màu xanh đi xa.
Đợi vệt sáng màu xanh biến mất ở cuối chân trời, phủ chủ Thiên phủ nhìn về phía La Minh, nói: “Thiếu chủ, người này dám uy hiếp ngươi như thế, chẳng lẽ không biết bối cảnh của ngươi sao.”
“Thiếu chủ, thanh niên này không biết trời cao đất dày, đừng để lời nói của hắn trong lòng.” Có Thánh Vương đại thành khác đi tới nói.
“Các ngươi hãy làm theo lời hắn, dặn dò xuống dưới.” Sau khi La Minh nói xong thì cũng biến mất, chỉ để lại một đám người choáng váng.
Mấy tháng sau, ba người Lục Trần đi tới vùng đất chôn vùi, nơi này xám xịt một mảng, sương mù lượn lờ giống như vùng đất hỗn độn ban đầu, cực kỳ thần bí.
Bên trong Thanh Nguyệt Thoa, sắc mặt Lục Trần thoáng có chút trịnh trọng, hỏi: “Sư huynh, ngươi hiểu cổ lộ bao nhiêu.”
Mười vực đi đến cổ lộ của chín tầng trời rất dài, cũng được người ta gọi là thang trời, người bước lên cổ lộ, mười người thì có chín người chết, ngay cả Thánh Vương đại thành cũng không cản được nguy cơ dọc đường, chết trên đường.
Nói thật ra, Lục Trần hơi kiêng kỵ với cổ lộ.
Dù sao thì mọi người luôn có sợ hãi nhàn nhạt đối với những điều chưa biết, nhưng cũng không thể che giấu sự tò mò.
Yến Tử Hiên lắc đầu, nói: “Ta không hiểu biết gì về cổ lộ, nhưng đối với chúng ta vốn không có nguy hiểm.”
“Tại sao?” Lục Trần hỏi.
Yến Tử Hiên cười nói: “Tuy rằng ta chưa đi qua nhưng những người khác đã đi qua, người đi qua có nói lực lượng xé xác mạnh nhất xung quanh cổ lộ chỉ là miễn cưỡng đạt tới cấp Chí Tôn mà thôi, đối với người có vật bảo toàn tính mạng như chúng ta, thông qua quả thực quá đơn giản.”
“Cổ lộ ở giữa mười vực với chín tầng trời, cách mười vực càng xa, lực lượng áp chế Thánh Vương đại thành sẽ chậm rãi suy yếu, những người xuống đây lịch luyện, trên thân mỗi người ít nhất có thần niệm cấp Thiên Tôn hoặc là pháp chỉ nên có thể dễ dàng đi qua.”
“Sư đệ ngươi lấy Lục Thần kiếm ra đi, thanh kiếm này là Đế khí, lực lượng kích hoạt hoàn toàn có thể bảo vệ ngươi đi lên đó.”
Thật ra Yến Tử Hiên nói bảo thủ rồi, Lục Thần kiếm bảo vệ mấy ngàn người đi lên đó cũng không thành vấn đề, bởi vì đây là Đế khí, không phải là Đế khí bình thường.
“Nguyên nhân người mười vực lang bạt cổ lộ mười người chết chín là vì trên người không có bảo vật hộ thân, lỡ như gặp phải nguy cơ cấp Chí Tôn, chỉ có một con đường chết, mà chúng ta hoàn toàn không cần sợ hãi, tế xuất bảo vật che chở là được.”
“Thì ra là như vậy!” Nghe Yến Tử Hiên giải thích, Lục Trần đột nhiên bừng tỉnh.
Cảm giác thấp thỏm bất an sắp bước lên cổ lộ trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, thì ra thông qua cổ lộ lại đơn giản như vậy, vậy còn sợ cái giề.
Ba người họ tiếp tục tiến về phía trước, dọc đường nhìn thấy rất nhiều mảnh nhỏ tứ chi để lại, những thứ này đều là chết khi bước vào cổ lộ hoặc là tranh đoạt bảo vật với người khác chết tại nơi này, để lại thân thể không trọn vẹn.
Bọn họ tiến sâu vào, xung quanh trở nên tối tăm hơn, ở phương xa thỉnh thoảng có vòi rồng mạnh mẽ gào thét, đây là loại lực lượng tự nhiên của đất trời, quy tắc nào đó nồng đậm sôi trào sẽ diễn hóa ra lực lượng tự nhiên này.
“Đó là cổ lộ sao?” Ánh mắt Lục Trần nhìn chằm chằm phía trước, xuyên qua sương xám dày đặc, nhìn thấy vật thể sáng lên ở đằng xa.
Xung quanh hơi yên tĩnh, lạnh lẽo, cô quạnh, tràn ngập khí tức u ám.
Bọn họ một mực đi về phía trước, không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng đến nơi phát sáng.
Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ có chút rung động.
Trước mắt bọn họ xuất hiện một con đường cổ xưa, dường như xuất hiện dựa vào không trung, yên tĩnh cắm rễ ở hư không, cổ lộ uốn lượn thông đến u ám vô tận, không biết là dài bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận