Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1966. Sáu đạo tổ

“Có ý gì?” Lục Trần không hiểu ra sao.
Võ Vô Địch nói: “Hôm nay Vận Mệnh thành chủ đã không quan tâm vũ trụ biên hoang và vấn đề sống chết của chúng sinh, không chỉ như thế, ngược lại ở trong vũ trụ giết hại vô số người gần cấp Đạo Tổ, thậm chí sinh linh cấp Đạo Tổ, tước đoạt tu vi và đạo quả của bọn họ để tăng cường bản thân.”
“Theo suy đoán của sư tôn nhà ta, ban đầu sau khi Vận Mệnh thành chủ chém giết sinh vật Hỗn Độn, nguyên thần của sinh vật Hỗn Độn bị ô nhiễm, dần bị chiếm cứ, có thể nói, Vận Mệnh vẫn là người kia, nhưng nguyên thần có thể không phải là nguyên thần kia.”
“Còn có chuyện như vậy?” Vẻ mặt Lục Trần kinh ngạc.
Võ Vô Địch ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời tối tăm mịt mù, hắn nói: “Trong hàng tỷ vạn dặm nơi đây, cũng bị Vận Mệnh thành chủ dùng đại đạo vận mệnh bao trùm, che đậy thiên cơ, chỉ có ra khỏi vùng trời này, chúng ta mới có thể liên lạc với ngoại giới, chỉ có điều muốn sống sót lẩn trốn thì vô cùng khó khăn.”
Lục Trần hỏi: “Vận Mệnh thành chủ nuôi tổng cộng bao nhiêu sinh vật Hỗn Độn cấp Đạo Tổ, hắn có thể tự mình ra tay hay không?”
Võ Vô Địch lắc đầu, nói: “Không biết, chỉ là Vận Mệnh thành chủ không đích thân ra tay, nếu như toàn lực ra tay, sẽ bị sư tôn bọn họ biết được phạm vi che đậy thiên cơ, dĩ nhiên, chúng ta cũng sẽ bị đạo tổ đuổi giết, chỉ cần chạy ra khỏi phạm vi đuổi giết, chúng ta sẽ an toàn.”
Lục Trần nói: “Vậy còn chờ cái gì, nhanh chóng chạy trốn.”
Lục Trần và Võ Vô Địch hóa thành lưu quang, bay vút về nơi xa, vẫn chưa lấy ra chiến thuyền Tử Ngọc, bởi vì với tốc độ của Lục Trần, còn nhanh hơn so với chiến thuyền Tử Ngọc, suy cho cùng đây chẳng qua là Đế Khí cấp Thánh.
khu vực Vô Cương, vô biên vô hạn, hai người không có cảm giác phương hướng, chỉ có thể chạy trốn về một phía, đại khái chạy khoảng tỷ vạn dặm, phía sau bỗng nhiên dâng lên khí tức kinh khủng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau có sáu con sinh vật màu xám tro, hình dáng chúng khác nhau.
Sáu con sinh vật Hỗn Độn, cũng đạt đến cấp Đạo Tổ, khí diễm kinh khủng ngập trời.
“Trốn, trốn nhanh lên.” Sắc mặt Lục Trần chợt thay đổi, đây cũng là sáu con sinh vật Hỗn Độn cấp Đạo Tổ, nếu như bị đuổi kịp, hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Phía sau người, một con giống như loài người, ở ấn đường sinh vật Hỗn Độn có mắt dọc, sức mạnh kinh khủng quanh người chấn động, mắt dọc mở ra, đó là một con mắt xám, bắn ra một xạ tuyến tử vong, bên trong đầy rẫy sức mạnh hủy diệt sinh cơ.
Phía trước, Lục Trần và Võ Vô Địch cảm nhận được phía sau truyền đến một luồng nguy hiểm đáng sợ, trong nháy mắt phân tán ra, phân tán theo bọn họ, phía sau xạ tuyến tử vong kia, xuyên thấu giữa hai người, tránh né lực công kích nguy hiểm có lực sát thương vô hạn.
Grừ!
Phía sau, một con vật khổng lồ đầy vẩy trên người, đỉnh đầu có hai sừng đột nhiên phát ra một tiếng hét lớn điên cuồng, tạo lên một luồng gió lốc đáng sợ trong phạm vi trăm vạn dặm, hắn giơ một móng nhọn lên, hung hăng cấu xé về phía Lục Trần mà giết.
Rầm rầm!
Một móng vuốt rơi xuống, nắm lôi, không gian sụp xuống, xuất hiện một cái hố khổng lồ, mảnh nhỏ không gian càng không ngừng lôi xuống bên trong.
Mặc dù Lục Trần mạo hiểm tránh né một sát chiêu này nhưng bởi vì khoảng cách gần, bị tàn dư sức mạnh chấn động, khiến khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào, mơ hồ xúc động đến hộc máu.
Sinh vật Hỗn Độn tấn công một kích không được, tiếp tục phát động công kích thứ hai với Lục Trần.
Lục Trần tránh trái tránh phải, tránh khỏi công kích, mặc dù nói mỗi lần cũng chính xác tránh được công kích, nhưng lại bị tàn dư sức mạnh đáng sợ oanh kích thân thể, khiến khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn.
Lục Trần vừa tránh né, vừa quan sát Võ Vô Địch, phát hiện hắn rơi vào vòng vây.
Năm con sinh vật Hỗn Độn bao vây tấn công Võ Vô Địch, công kích đáng sợ trải khắp đất trời phủ xuống, quanh người Võ Vô Địch dâng lên một cảnh đao kiếm hoa mỹ, sức mạnh hủy diệt cấp Đạo Tổ oanh kích ở phía trên màn đao, phát ra tiếng vang rung trời ầm ầm.
Lục Trần thấy một màn như vậy, lập tức biết, Võ Vô Địch không thể giúp được, hắn chỉ có thể dựa vào tự mình.
Lục Trần hít một hơi thật sâu, sức mạnh bên trong bản nguyên thế giới, phân bố đều ở các nơi trên thân thể, ngẩng đầu nhìn cổ thú trước mặt, ánh mắt trở nên quyết tuyệt vô cùng, mang theo quyết tâm vỡ cùng ngọc đá, ngưng tụ một thanh đạo kiếm, phóng lên cao, chém về phía sinh vật Hỗn Độn.
Tuy nhiên, một móng vuốt hắc ám của con sinh vật Hỗn Độn này rơi xuống, đạo kiếm nứt vỡ từng khúc, tan thành mây khói.
Phía trên móng vuốt, một luồng sức mạnh đáng sợ đến cực điểm phóng xạ xuống, nặng nề đánh lên người Lục Trần.
Phập!
Sức mạnh cấp Đạo Tổ quá đáng sợ, chỉ một kích khiến Lục Trần ho ra ngụm máu lớn, thân thể càng không ngừng rơi xuống, ý thức cả người cũng trở nên mông lung.
Khí tức Lục Trần mong manh, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Hắn biết chênh lệch cấp Đạo Tổ thật sự là quá lớn, không có bất kỳ thủ đoạn ngoại lực nào có thể đền bù.
“Sắp chết rồi à?” Ánh mắt Lục Trần ảm đạm, dường như sinh mệnh chi hỏa có thể dập tắt bất cứ khi nào.
Giờ khắc này, lòng hắn như tro tàn, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, lẳng lặng đợi chờ cái chết bao phủ.
Hết chương 1951.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1952
Bạn cần đăng nhập để bình luận