Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1208: Tình cờ Liễu Mục

“Chào, chào cái rắm!” Râu tóc dPhúc Hải đều dựng lên, giống như một con sư tử đực nổi giận, biểu tình cảm dữ nói.
Từ lần trước bị người nào đó chừa lại cái phao câu gà buồn nôn kia, những năm nay hắn đều ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi lần ngủ đều sẽ gặp ác mộng, trong mộng tất cả đều là nụ cười sáng lạn của tên tiểu tử thối trước mặt này.
Hôm nay khi gặp được đối phương từ bên ngoài trở về, tức giận không biết làm sao.
Lục Trần giả ngây giả ngốc, vẻ mặt vô tội nói: “Trưởng lão, ta thấy ngươi đang rất khó chịu, không biết có đệ tử nào có mắt không tròng trêu chọc ngươi.”
Hả!
Vương Phúc Hải nghe vậy suýt chút nữa tức giận tới mức bật cười, sở dĩ hắn tức giận như vậy trong lòng người nào đó không biết sao?
“Nhìn xem, vị kia có phải là đệ tử mới vừa nhập môn khiến trưởng lão Vương Phúc Hải nổi trận lôi đình không.”
“Ha ha, không nói tới việc ăn gà bát trân của trưởng lão, hắn còn cố ý chừa lại một cái phao cau gà, vì chuyện này mà trưởng lão thường xuyên nổi giận vô cớ.”
Phía xa, các đệ tử Đế cung đang tụ tập nhìn thấy cảnh này thì xì xào bàn tán, ánh mắt tò mò đảo qua đảo lại trên người Lục Trần.
Trong vài năm qua, cũng không ít đệ tử của đại bản doanh bị Vương Phúc Hải giáo dục, rất nhiều đệ tử sợ hãi đến mức không dám quay về.
Mặc dù âm thanh nói chuyện rất nhỏ nhưng Vương Phúc Hải vẫn nghe được, một cái nhìn tràn đầy sát ý lướt qua, lãnh đạm như một thanh kiếm sắc bén, khiến cho chúng đệ tử Kiếm Đế cung sợ hãi câm như hến, im bặt.
Lục Trần cũng nghe thấy những người bên cạnh thì thầm nói chuyện, khóe miệng hắn giật giật, không nghĩ đến Vương Phúc Hải bởi vì chuyện vài năm trước vẫn chưa bỏ qua.
Nếu sớm biết như thế thì năm đó hắn nên để lại cho đối phương một cái đùi gà.
“Ngươi cảm thấy là ai chọc giận ta?” Vương Phúc Hải quay đầu nhìn chằm chằm Lục Trần, âm trầm hỏi.
Trên người Vương Phúc Hải tràn đầy uy áp như có như không.
“Có lẽ là đệ tử nào đó trong đám người có mắt không tròng.” Lục Trần liếc mắt nhìn các để tử đang xem kịch hay ở xung quanh, làm bộ làm tịch nói.
“Ngươi xác định người kia không phải là ngươi sao?” Vương Phúc Hải tiếp tục sử dụng ngữ khí âm trầm nói, sắc mặt càng ngày càng đen.
Tên tiểu hỗn đản trước mặt hắn giả vờ ngây ngốc, cũng không xem hắn là ai, lượng muối hắn đã ăn còn nhiều hơn đường mà tên tiểu hỗn đản này đã đi qua.
Lục Trần cau mày suy tư, trầm tư một hồi, sau đó trịnh trọng nói: “Ta gặp trưởng lão tổng cộng hai lần, lẽ nào ta đã mạo phạm ngươi trong lần đầu tiên, không phải chứ.”
Hừ!
Tên tiểu hỗn đản này thật sự rất xảo quyệt, đến chết cũng không chịu thừa nhận.
Sự tức giận hiện ra trong mắt Vương Phúc Hải càng ngày càng nhiều, chất vấn nói: “Lần trước ngươi đã đồng ý để lại đùi gà cho bổn trưởng lão, vì sao chỉ để lại một cái phao câu gà?”
“Ồ!”
Lục Trần vỗ trán, làm bộ như chợt hiểu ra nói: “Thì ra trưởng lão tức giận vì chuyện này.”
“Nếu không, ngươi cảm thấy vì chuyện gì?” Vương Phúc Hải liếc nhìn Lục Trần, để hắn tự lĩnh hội.
Lục Trần trịnh trọng nói: “Trưởng lão, nếu ngươi vì chuyện này mà tức giận với ta vậy cũng quá nhỏ nhen, ngươi là một lão tiền bối làm sao tính toán chi ly như vây chứ.”
Vương Phúc Hải nghe thấy lời này, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Rõ ràng là tên tiểu hỗn đản này sai, nhưng thế nào từ miệng đối phương nói ra lại thành hắn tính toán chi li.
Lục Trần thấy Vương Phúc Hải ngây người đã vội vàng bỏ chạy.
“Đứng lại cho ta!” Vương Lục Trần hoàn hồn, ở sau lưng hắn hét lớn.
Đương nhiên, Vương Phúc Hải cũng chỉ giả vờ hù doạ Lục Trần một phen thôi, dù sao tiểu hỗn đản cũng đang nắm giữ một khối Giám Sát Lệnh, hắn có thể làm được gì, lẽ nào đánh đối phương một trận no đòn sao.
Cho dù hắn có một trăm lá gan cũng không dám.
Nếu tiểu hỗn đản này nghiêm túc, sử dụng quyền lợi của Giám Sát Lệnh, cuối cùng chịu thiệt vẫn là hắn.
“Sư đệ.”
Vào lúc này, một giọng nói khá ôn hoà từ bên cạnh truyền đến, coi như hoá giải bầu không khí xấu hổ ở đây.
Lục Trần quay đầu lại nhìn, thấy một người thanh niên mặc áo trắng từ xa đi đến.
Người đàn ông áo trắng trông khoảng ba mươi tuổi, ngũ quan tuấn tú, đường nét rõ ràng, toàn thân toát ra khí chất ôn hoà nho nhã, áo trắng mặc trên người không nhiễm hạt bụi nhỏ, tựa như tiên nhân hạ phàm.
Nếu như phải dùng một câu để miêu tả thì đó chính là ‘Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’.
Nói cách khác, thực lực võ giả càng cao, khí chất của bản thân càng cao, ví dụ như nam tử áo trắng trước mặt vậy.
Xét về khí chất và tướng mạo của thanh niên áo trắng này thì đám người Yến Tử Hiên, Kim Dương còn xa mới có thể so sánh được.
Người thanh niên áo trắng này cũng là người Lục Trần biết.
Liễu Mục, vài thập niên trước hắn đã từng gặp một lần ở không gian Đông Hoàng, đã để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.
Liễu Mục chân chính là yêu nghiệt đỉnh cao ở Kiếm Đế cung, đi theo quy tắc kiếm đạo đạt đến Thánh Vương, Kiếm Đế cung trải qua nhiều thế hệ, những yêu nghiệt đi theo quy tắc kiếm đạo tiến vào Thánh Vương không quá một trăm người, Liễu Mục chính là một trong số đó, có thể tưởng tượng thiên phú của hắn khủng bố đến cỡ nào.
Liễu Mục không chỉ nổi tiếng ở Kiếm Đế cung mà còn là một nhân vật đứng đầu trong một thế hệ trẻ trong toàn bộ Sơn Hải giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận