Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1146: Hèn hạ

“Tiểu súc sinh, ai cho ngươi dũng khí đến hậu hoa viên Sơn Hải giới, muốn chết sao?” Lộc Minh phía sau Mai Anh Lạc hiên ngang nói.
Lộc Minh hoàn toàn không sợ khi đối mặt với Ninh Hồng, ngoại trừ Mai Anh Lạc cho hắn cảm giác an toàn vô hạn ra thì xung quanh còn có đám người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Ninh Hồng.
Tuy giữa mọi người có xung đột nhưng ân oán nhỏ này đặt trước mặt Sơn Hải giới và Thiên Yêu giới lại không đáng nhắc tới, thanh niên áo đen Ninh Hồng là kẻ thù chung của mọi người, tất cả mọi người đều căm giận kẻ thù, nếu không, sao hắn dám điên cuồng thăm dò tìm đường chết chứ.
“Nếu đã đến thì hãy ở lại đi!” Thần Mục tiến lên trước, thánh uy nở rộ, thần niệm tập trung vào Ninh Hồng.
Mọi người xung quanh cũng phân tán ra, thần niệm vững vàng tập trung vào Ninh Hồng, mơ hồ có tư thế ra tay với Ninh Hồng.
“Đã nói, ta đến mười vực không phải vì giao thủ với các ngươi, muốn giao thủ, về sau còn có rất nhiều cơ hội.” Khóe miệng Ninh Hồng mang theo nụ cười giếu, Hư Không Đấu Bồng bao bọc thân thể hắn, cứ như vậy biến mất trước tầm mắt bao người, ngay cả thần niệm cũng không cách nào cảm giác được sự tồn tại của đối phương.
quy tắc Hư Không chính là nghịch thiên như vậy.
Người cùng cấp bậc muốn tìm kiếm hoàn toàn không làm được.
“Nếu như là một chọi một, ta sẽ không sợ các ngươi.” âm thanh của Ninh Hồng lại vang lên, giọng điệu ngạo nghễ truyền khắp toàn trường: “Đừng nói các ngươi không giữ ta được, dù là Đại Đế thật sự tới cũng không giữ ta được.”
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Ninh Hồng xuất hiện ở bên ngoài vòng vây, xung quanh được hạt hư không bao vây, thân thể như ẩn như hiện.
Nghe được lời của Ninh Hồng, mọi người lần lượt im lặng.
Bọn họ đến từ các thế lực khác nhau, mỗi người đều có bảo vật hộ thân, Ninh Hồng thân là đời sau của Ninh Thiên Quân, chắc chắn có rất nhiều bảo vật bảo vệ tính mạng trên người, nếu không, Ninh Hồng đâu dám uy phong ở trước mặt bọn họ.
“Ninh tiểu súc sinh, có dám đấu đơn không?” Tiểu nhân Lộc Minh đắc chí, núp ở phía sau Mai Anh Lạc diễu võ dương oai.
Đám người đến từ Sơn Hải giới lộ ra vẻ bất ngờ, hôm nay Lộc Minh ăn gan báo sao, hắn lấy đâu ra sức lực liên tiếp khiêu khích Ninh Hồng vậy.
Lộc Minh hoàn toàn không tính là thiên kiêu đứng đầu ở Sơn Hải giới, thực lực cũng là tầm tầm trong đám người, nhưng sao hôm nay lại có khí phách như vậy.
Ánh mắt Ninh Hồng sát niệm vô hạn, ánh mắt sắc bén cực hạn nhìn chằm chằm Lộc Minh, lạnh lùng nói: “Con lừa, ngươi muốn chết.”
Bị Lộc Minh liên tiếp khiêu khích, Ninh Hồng đều tức đến phổi nổ tung, rất muốn vỗ chết con lừa đáng ghét này.
“Con lừa!”
Lộc Minh nghe được cách gọi này, hai mắt thẳng tắp, ba giây sau, hắn kéo cổ tức giận mắng: “Mẹ nó, ngươi mới là con lừa, cả nhà ngươi đều là lừa, Lộc gia ta đây là Thần lộc, Thần lộc thuần huyết.”
Lộc Minh tức giận, hắn chính là Thần lộc thuần chủng nghiêm túc, không liên quan gì đến con lừa, con của Ninh Thiên Quân trước mắt tuổi còn trẻ sao mắt lại mù vậy.
“Không quan tâm ngươi là hươu hay là lừa, đứng ra chịu chết đi!” Ánh mắt Ninh Hồng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lộc Minh, uy áp ma đạo trên người khuếch tán, từng luồng ma uy đáng sợ áp về phía Lộc Minh.
Sau đó, vẫn là Mai Anh Lạc hóa giải uy thế của Ninh Hồng.
Lộc Minh tuy ngoài miệng rất hung dữ nhưng thật sự bảo hắn bước ra solo thì hoàn toàn là không thể.
“Không phải nói đánh đơn sao, trốn ở sau lưng nữ nhân tính là bản lĩnh gì?” Giọng nói Ninh Hồng lạnh như băng nói.
Lộc Minh mặt không đỏ, tim không loạn, nghiêm túc nói: “Ngươi có hai lựa chọn, là lựa chọn đánh đơn hay là lựa chọn đánh nhóm, đánh đơn là đám người bọn ta đánh một mình ngươi, đánh nhóm là đám người bọn ta đánh một mình ngươi.”
Vừa nói ra lời này, mọi người ở đây đều cạn lời.
Con hươu này trở nên hèn mọn vô sỉ như vậy từ khi nào vậy?
Lúc ở Sơn Hải giới, hắn là một Thần lộc giống đực tính tình ngay thẳng, sao đến mười vực ngắn ngủi mấy tháng lại trở nên hèn mọn và không có giới hạn như vậy.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì đã biến tính cách hắn trở nên như vậy.
Thật ra, bên trong có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Lộc Minh là đang tuyên thệ chủ quyền ở trước mặt mọi người, dù sao thì chuyện Mai Anh Lạc nhận hắn làm đệ đệ không nhiều người biết cho lắm, hắn cố ý trốn sau lưng Mai Anh Lạc cáo mượn oai hùm, chính là nói với người xung quanh, nhìn thấy chưa, Mai Anh Lạc là tỷ tỷ của ta, sau này nhìn thấy ra thì tránh xa chút.
Lộc Minh càng hy vọng tên nhãi nào đó đã biến mất khỏi nơi này nhìn thấy cảnh này.
Còn nguyên nhân thứ hai, Lộc Minh ít nhiều đã bị ảnh hưởng của tứ hại.
Ban đầu lúc hắn bị cướp đoạt Tinh Thần thạch, hai trong bốn tứ hại đã giả vờ đi đến trước mặt hắn, nói muốn đi theo hắn, kết quả lại đánh lén, không nói võ đức.
Còn có nhẫn không gian của huynh đệ Tượng Mãng nhà mình suýt thì bị trộm.
Hoàn cảnh như thế nào thì tạo thành tính cách như thế ấy, trước đây Lộc Minh là Thần lộc ngay thẳng, từ sau khi gặp được Lục Trần, xảy ra một loạt chuyện, đã khiến con đường chính trực ngay thẳng của Lộc Minh ngày càng lệch lạc.
Sắc mặt Ninh Hồng trở nên đặc biệt khó coi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lộc Minh, giống như là muốn ghi nhớ con lừa ghê tởm này ở trong lòng, cuối cùng dùng giọng nói lạnh lùng: “Ta nhớ ngươi rồi, sau này đừng đụng phải ta, nếu không ta phải giết ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận