Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1646: Bắt cóc tống tiền (2)

Trong cung điện, Mặc Vân Thăng ngồi trên vương toạ, vẻ mặt âm trầm đến doạ người, xung quanh hắn còn có bảy tám người nữa, tất cả đều là tồn tại cấp bậc Thần Vương, phía dưới có hai nam tử trung niên đang đứng yên tại chỗ một cách cẩn trọng, bọn họ nói với giọng run run: "Khởi bẩm Quốc chủ, chúng ta thật sự không cảm giác được có người lẻn vào phù Cửu hoàng tử, nếu phát hiện đúng lúc đó, chúng ta nhất định sẽ bẩm bảo."
"Rốt cuộc là ai làm?" Mặc Vân Thánh day day đầu vì đau, hắn vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không trách tội hai người phía dưới.
Bởi vì bọn cướp có thể tránh được bọn họ có nghĩa là thực lực của chúng rất cường đại, hoặc có thể nắm giữ một đạo đặc biệt như đạo Hư Không, đạo âm Ảnh, v.v. hay tu hành một thuật cường đại như Liễm Tức thuật. Tóm lại, có thể tránh được tai mắt của mọi người, đối phương tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ.
"Vân Thiên, ngươi cảm thấy ai đã bắt cóc Cửu đệ của ngươi?"Ánh mắt Mặc Vân Thánh nhìn xuống một thanh niên phía dưới, sau đó hỏi một câu.
Thanh niên này tên là Mặc Vân Thiên, con trai thứ tư của Mặc Vân Thánh, đứa con này có trình độ yêu nghiệt không thua kém gì hậu duệ của những thế lực hàng đầu, hơn nữa là hậu bối mà Mặc Vân Thánh coi trọng nhất.
Nghe vậy, Mặc Vân Thiên chắp tay nói: "Phụ hoàng, ta đã suy nghĩ kỹ càng, Nhị đệ hầu như chưa từng kết thù với người khác. Ta đã thu thập tư liệu về những kẻ có thù oán sâu sắc nhất với hắn, đó là hoàng tử của Ma Yết thần quốc láng giềng."
"Trong số mười thế lực cấp Thần Hoàng, có một người trong số đó có thể tránh được đại trận cảm ứng và lẻn và thành Mặc Vân, kẻ đó chính là Phó môn chủ của Tinh Vân môn, hắn nắm giữ bát Hư Không và có thể dùng hư không để di chuyển bí mật. Nhưng Tinh Vân môn không có thù hằn gì với chúng ta. Hơn nữa, ta cũng biết ít chuyện về Phó môn chủ, mỗi lần ra tay cần mất một trăm vạn khối thần tinh, vị hoàng tử của Ma Yết thần quốc kia hoàn toàn không lấy ra được nhiều thần tinh như vậy. Vả lại, Phó môn chủ Tinh Vân môn cũng sẽ không vì trăm vạn thần tinh mà kết thù với chúng ta."
Mặc Vân Thánh gật đầu nói: "Tất cả những gì ngươi nói ta đều đã nghĩ tới, địch nhân trong lòng cũng lướt qua một lượt, nhưng không đoán được ra kẻ nào có thể bắt cóc Cửu đệ của ngươi đi."
Các thành viên trong hoàng thất Mặc Vân cũng không nói được gì, họ đã lọc ra gần hết kẻ thù mà nghĩ đến đau đầu cũng không biết rốt cuộc là kẻ nào đã bắt cóc Mặc Vân Phi.
Bọn họ nghĩ đến vỡ đầu cũng không bao giờ ngờ tới, đó là một phụ thân không màng thế sự đã bắt Mặc Vân Phi làm vật thí nghiệm để truyền dạy kinh nghiệm làm cướp cho nhi tử của mình.
Mặc Vân Thánh thở dài nói: "Bỏ đi, chờ tin từ kẻ bắt cóc vậy, hắn muốn tiền chuộc, dù thế nào cũng phải lộ diện."
"Bẩm báo."
Đúng lúc này, một hộ vệ ngân pháp vội vàng đi vào điện, quỳ một gối xuống đất.
"Nói."
Mặc Vân Thanh lạnh lùng nói.
Hộ vệ vội vàng dâng một bức thư trong tay lên: "Vừa nãy nhặt được một bức thư trước cửa cung giống với lần trước, hẳn là bọn cướp thả ra."
"Đọc."
Hộ vệ giơ bức thư lên, sau đó đọc: "Mười ngày sau, bản thiếu sẽ đích thân đến hoàng cung, nhớ chuẩn bị tiền chuộc cho tốt."
Vẻ mặt cường giả trong đại điện đều trở này kinh ngạc, vốn tưởng rằng tên cướp sẽ ra lệnh đặt tiền chuộc ở một nơi nào đó rồi lén lút lấy tiền chuộc đi nhân lúc không có ai chú ý. Không ngờ lần này tên cướp lại cực kỳ kiêu ngạo nói rằng hắn sẽ địch thân đến hoàng cung để lấy, lẽ nào hắn không sợ kết cục chỉ có đi mà không có về?
Hiển nhiên là kẻ cướp lần này có hơi đặc biệt.
Đôi mắt thâm thuý của Mặc Vân Thánh hiện lên một tia sắc bén, hắn trầm giọng nói: "Ta muốn nhìn xem là vị Thần Hoàng nào đã tới Mặc Vân thần quốc."
Theo cái nhìn của Mặc Vân Thánh, dám đích thân tới hoàng cung chứng tỏ đối phương có đủ tự tin.
Tại sao lại tự tin, đương nhiên là cường giả có cùng cấp bậc với hắn.
Không chỉ có Quốc chủ Mặc Vân Thánh nghĩ vậy mà tất cả mọi người ở đây cũng nghĩ như vậy.
Chẳng mấy chốc, thời gian ước định đã đến.
Không khí trong hoàng cung có chút nặng nề, kẻ cướp lần này có cấp bậc với Quốc chủ, nếu hai bên đàm phán không thành, ắt sẽ xảy ra đại chiến Thần Hoàng huỷ thiên diệt địa. Chỉ cần không cẩn thận một chút, e là thành Mặc Vân sẽ bị xoá sổ.
Trong bầu không khí căng thẳng của hoàng cung, bốn người lạ mặt đã tới cửa cung điện.
Một thanh niên, một nam hài mười tuổi đáng yêu công thêm hai nữ tử song sinh thanh thuần.
"Tiền bối, ngươi thật sự muốn tiến cung sao?" Bạch Hạo nhìn Lục Trần hỏi.
Bạch Hạo không biết tiền bối đang nghĩ gì trong lòng, để người của hoàng thất để tiền chuộc bên ngoài không phải được rồi sao mà lại nhất định muốn vào cung lấy, chuyện này có khác gì đi vào chỗ chết đâu.
Trong mắt Bạch Hạo hiện lên một chút tiếc nuối, nếu tiền bối chết trong cung, sau khi hắn học được cách làm cướp xong, người mà hắn muốn cướp nhất cũng không còn nữa.
"Có vấn đề gì sao?" Lục Trần bình tĩnh trả lời: "Đây là thị phạm cho ngươi thấy thế nào là một tên cướp kiêu ngạo."
Lục Trần không biết đọc suy nghĩ, nếu hắn biết được những gì đang diễn ra trong tâm trí tiểu tử thối này nhất định sẽ đánh trước nói sau, tức chết mà, thế mà lại nghĩ đến việc cha nó chết trong cung.
Bạch Hạo yếu ớt nói: "Tiền bối, nhỡ ngươi xảy ra chuyện gì, sau này...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận