Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 713: Cho ta một phút

Nam tử bay về phía Lục Trần và Mai Tiêu có cảnh giới không quá cao, chỉ xấp xỉ Vương cảnh trung kỳ.
Hơn nữa, những người của Trớ Chú giới ra tay vì nguyền rủa có sát thương tới cơ thể con người. Bọn chúng đều bố trí trận pháp trước, sau đó đổ hết vật chất nguyền rủa dùng để nguyền rủa võ giả, khiến họ giống như bị trúng độc. Vì vậy, tu vi Vương cảnh thôi cũng đủ năng lực để tàn sát thành trì có Hoàng giả toạ trấn.
Bởi vậy, mấy người ở xa đều là võ giả tu vi Vương cảnh chứ không có Hoàng cảnh nào.
Trừ khi đó là một cuộc tàn sát thành trì lớn hay thế lực có Thánh cảnh toạ trấn thì Trớ Chú giới mới có thể phái ra những cường giả cấp bậc Thánh cảnh.
Ở phía xa, nhóm người kia không mấy để ý khi thấy đồng bạn đi tới đó. Chúng biết trên thuyền chỉ có hai võ giả Vương cảnh, chỉ cần một người ra tay là đủ rồi.
"Đụng chết hắn." Lục Trần nói.
Đối với đám đao phủ già trẻ cũng không tha này, Lục Trần không có chút thương hại nào.
Mai Tiêu nắm pháp quyết, tốc độ của pháp bảo phi hành nhanh gấp đôi bình thường, hoá thành một tia ánh sáng phóng về phía thanh niên.
Thanh niên cười khẩy nhìn thấy chiến thuyền lao tới, sau đó ném ra một lá bùa và quát lên: "Định."
Lá bùa bay trên không trung phát ra hào quang bao phủ khoảng không, khiến mảnh không gian này như bị giam cầm.
Pháp bảo phi hành vốn hoá thành một tia sáng đột nhiên bị một lực lượng vô hình giam cầm giữa không trung, khiến nó không thể nhúc nhích được.
Thanh niên chắp tay đứng, cười lạnh nói: "Không biết điều."
Pháp chỉ này của hắn là của một cường giả Thánh Quân, có thể lợi dụng sức mạnh của quy tắc để giam cầm hư không, tương tự như pháp bảo dùng một lần.
Loại bùa có tác dụng bảo mệnh, nếu gặp phải cảnh giới không thể địch lại được như Hoàng cảnh hay Thánh cảnh thì có thể dùng lá bùa này để tạo cơ hội tranh thủ thoát thân.
Trong những trường hợp bình thường, hắn không muốn sử dụng nó chút nào.
Nhưng dùng một lá bùa để đổi lấy một pháp bảo phi hành quả là không gì đáng giá hơn.
"Tâm trạng ta đang tốt, nếu các ngươi cút khỏi pháp bảo rồi rời đi, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng." Thanh niên đứng chắp tay sau lưng rồi nói với giọng điệu khoan dung.
Theo hắn quan sát, hai người này chắc hẳn là Thiếu chủ của một số thế lực lớn, quần là áo lượt đi rèn luyện nên mới có pháp bảo phi hành. Tuy rằng hắn biết trên người những kẻ này đều có Thánh niệm, nhưng hắn cũng không sợ. Bởi vì hắn am hiểu nguyền rủa, một khi lời nguyền xâm nhập vào cơ thể thì Thánh niệm cũng không thể cứu được họ.
Đây cũng là nguyên nhân hắn dám ra tay.
Ngoại trừ những kẻ thuộc Trớ Chú giới, những người khác đều kiêng kỵ hai ba phần khi gặp phải người trên pháp bảo phi hành.
Lục Trần bay ra không trung, kiếm chỉ khép lại, bắn ra một tia kiếm ý.
Thanh niên này cười nhẹ, không thèm để tâm chút nào. Đối phương đúng thật là không biết sống chết mới chủ động ra tay, nhưng vào khoảnh khắc tia kiếm ý kia bắn tới, lông tơ trên người hắn dựng đứng cả lên, toàn thân bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi không tài nào giải thích được.
Hắn gầm lên, linh lực trong cơ thể dâng trào, đồng thời thân thể lướt ngang qua một bên, cố gắng tránh tia kiếm ý này.
Xì!
Kiếm ý lợi hại vô song với tốc độ quá nhanh, trong phút chốc đã xuyên qua trán người này khiến nguyên thần hắn bị xé nát.
Lục Trần tức giận ra tay, trực tiếp dùng kiếm ý giết chết đối phương ngay lập tức.
"Ngươi...."
Thanh niên này trợn trừng mắt, máu ồ ạt chảy ra từ mi tâm, hai mắt hắn đông cứng lại, đột nhiên rơi từ trên không trung xuống.
Thanh niên này đến chết cũng không thể tin được mình lại có thể bỏ mạng một cách dễ dàng như thế.
Lục Trần đứng giữa không trung, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn thanh niên rơi xuống, nói: "Cho ta một phút."
Nói xong, thân hình hắn như hoá thành một tia sáng lao thẳng tới mấy người ở đằng xa.
Những kẻ ở xa kia vẫn đang bình tĩnh trò chuyện với nhau, đoán rằng đồng bạn có thể cướp được pháp bảo phi hành trong vài phút nữa. Nhưng giây tiếp theo, chúng chợt phát hiện hơi thở sinh mệnh của đồng bạn đã biến mất còn thi thể lại rơi từ trên trời xuống.
"Gặp được mấy tên cặn bã rồi."
Vào lúc này, một vài thanh niên thu hồi lại vẻ tươi cười thoải mái, gương mặt chúng trở nên nghiêm trọng.
Nhưng khi chúng thấy Lục Trần xuyên qua lớp sương mù màu xám đi về phía mình thì lập tức cười lớn.
Đây chắc chắn là một kẻ liều lĩnh, có lẽ còn chưa kịp tới trước mặt chúng đã bị sức mạnh nguyền rủa trực tiếp xâm chiếm mà chết.
"Không ổn."
Khi thấy bóng lưng Lục Trần biến hoá, không hề giảm tốc độ đi tới đây, cơ thể đám người đều trở nên căng thẳng, trên người phát ra lửa giận, bày ra tâm thế sẵn sàng chiến đấu.
Trong một hơi thở, Lục Trần đã tới trước mặt chúng, tạo quyền ấn không gì sánh được thẳng tay nhắm vào một người khiến hắn nổ tung.
Bùm! A!
Một gã thanh niên không biết sức chiến đấu của Lục Trần, khi thấy hắn tạo quyền ấn lại kiêu ngạo đối đầu trực tiếp với Lục Trần.
Sau đó, kết cục của hắn thật bi thảm.
Khi quyền ấn va chạm với nhau, một cánh tay của hắn lập tức dập nát be bét máu, hắn cũng kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết.
Cảnh tượng này khiến những người bạn đồng hành còn lại không khỏi sửng sốt.
"Tất cả ra tay." Một thanh niên Vương cảnh hét lớn, sau đó hắn bùng nổ khí tức khiến tóc dựng đứng cả lên, căn cơ tu vi của hắn cũng được đẩy đến cực hạn.
Một thanh trường kiếm màu xám với vô số nguyền rủa trên đó.
Sau đó, hắn bước lớn qua khoảng không về phía Lục Trần, đồng thời vung trường kiếm trên tay, chém mạnh xuống đỉnh đầu Lục Trần.
Lục Trần vung tay lên, trực tiếp nắm lấy thân kiếm sắc bén, sau đó bộc phát sức mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng giòn giã, thanh trường kiếm màu xám đã vỡ thành mấy mảnh.
Thanh niên Vương cảnh cầm chuôi kiếm trong tay, nghẹn họng trân trối nhìn Lục Trần.
Không chỉ hắn mà những đồng bạn xung quanh cũng choáng váng theo mà thở hổn hển như bò.
Bọn chúng thực sự bị sốc trước cảnh tượng này.
Chúng chưa bao giờ gặp được Vương cảnh nào biến thái đến nỗi có thể dùng tay không cầm trường kiếm đang được huy động toàn lực, không chỉ không xảy ra chuyện gì mà còn bẻ gãy được trường kiếm.
"Ra tay cùng lúc đi."
Tại thời điểm này, chúng cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã gặp phải một kẻ thù khó nhằn và bọn chúng đang lâm vào nguy hiểm.
Lục Trần lao xuống, quyền ấn như thét gào đấm mạnh vào ngực thanh niên Vương cảnh khiến đối phương khụ một tiếng, phun ra một búng máu đỏ tươi, đồng thời cả thân thể hắn bay ngược ra ngoài.
Một chưởng ấn tấn công phía sau Lục Trần, Lục Trần nghiêng người qua một bên, nhanh chóng né được một chưởng này. Hắn nhanh chóng phản công lại bằng một chưởng ấn, năng lượng cuồng bạo ngưng tụ đánh vào ngực đối thủ khiến kẻ đánh lén này phải đổ máu, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ đau đớn tột cùng.
Lục Trần giống như một con sói đang xông vào bầy cừu và tàn sát chúng. Những thanh niên cùng cảnh giới này và thậm chí cả những thanh niên hơn Lục Trần hai ba cảnh giới cũng không chịu nổi một đòn của hắn.
Chỉ cần ai đánh Lục Trần bằng một quyền hoặc một chưởng thì nhẹ nhất cũng là gãy xương, nghiêm trọng hơn thì bộ phận cơ thể sẽ nát bét thành một làn sương máu rồi tan biến.
"Đừng, đừng giết ta." Chẳng mấy chốc cả bọn đã chết hết, chỉ còn lại một người. Hắn nhìn Lục Trần với ánh mắt ngập tràn sợ hãi, lắp bắp xin tha.
Kẻ này vô cùng sợ hãi, không ngoa khi miêu tả rằng hắn đã bị doạ đến kinh hồn táng đảm.
Trơ mắt nhìn những người bạn đồng hành của mình bị kẻ này giết bằng tay không, trái tim hắn như muốn tan nát.
Lục Trần phớt lờ hắn mà sà xuống, thẳng tay xé toạc người này làm đôi khiến máu tươi bắt tung toé khắp người.
Sau khi giết những người này xong, lửa giận trong lòng Lục Trần cũng tiêu tan không ít. Hắn cúi đầu liếc thoáng qua thành trì bên dưới, tất cả cư dân đều đã chết, không còn ai sống sót.
Tự tay giết chết mấy người này coi như trả thù cho trăm vạn người dân phía dưới.
Lục Trần thở nhẹ một hơi, sau đó trở về chiến thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận