Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1068: Sự tức giận của Lộc Minh (2)

Năm thần hoàn bộc phát năm loại ánh sáng cực kỳ mãnh liệt, vô cùng chói mắt, ngay lập tức va chạm với huyết nguyệt.
Ken két!
Huyết nguyệt ngay lập tức vỡ tan tành, biến thành vô ma khí phân tán ra khắp nơi.
Phụt!
Cảnh Tử Mặc lập tức phun ra một ngụm máu lớn, bay ra ngoài, trên mặt tái nhợt.
Lộc Minh trực tiếp đi thẳng về phía Tiêu Dao, quanh người Tiêu Dao có sức mạnh tinh thần sáng chói lưu động, từng khối bia đá tắm trong sức mạnh tinh thần sao xuất hiện, chặn ngay trước mặt hắn.
Tuy nhiên, Lộc Minh đã mở miệng kêu lên, phun ra năm chùm thần quan, biến thành năm chùm ánh sáng, với sức mạnh dễ như bẻ cành khô, xuyên thủng những bia đá vô tận, xuyên qua cơ thể Tiêu Dao.
Phụt!
Tiêu Dao cũng nôn ra một ngụm máu lớn, bay ra ngoài.
Cảnh Tử Mặc và Tiêu Dao liên thủ, chiến đấu kịch liệt với Lộc Minh trong vài phút, rồi từng người một bị đánh bại.
“Lục huynh, nếu như ngươi không ra thì sẽ phải xây mộ cho cho chúng ta đó.” Cảnh Tử Mặc gầm lên.
Cùng với tiếng gầm của Cảnh Tử Mặc vang lên, một vật ngâm đen, giống như một phiến đá, đập vào phía sau đầu của Lộc Minh một cách tàn bạo.
Đó là một thánh ấn, hắc quang bay lên, nhanh chóng đập về phía sau đầu Lộc Minh, chính là Huyền Trọng Ấn lâu rồi Lục Trần không sử dụng.
Lục Trần đã bí mật theo dõi trận chiến, không thể không nói, Lộc Minh cực kỳ mạnh mẽ, đối mặt với liên minh giữa Cảnh Tử Mặc và Tiêu Dao, lấy một địch hai, phi thường dũng mãnh, không những không có hề hấn gì, cà còn khiến hai người bị thương nặng.
Vì vậy, đã đến lúc hắn phải ra tay.
Lộc Minh cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm phát ra từ phía sau, nhanh chóng tránh ra, nhưng tốc độ của Huyền Trọng Ấn quá nhanh, nên đã va chạm vào gáy của hắn.
Lộc Minh trúng phải một đòn nặng nề, phía sau đầu đau đớn, Nguyên Thần cũng bị chấn động, đảo cặp mắt trắng dã, trên đỉnh đầu xuất hiện những ngôi sao nhỏ, mí mắt cũng rũ xuống, muốn nhắm mắt ngủ, nhưng Lộc Minh cố gắng mở mắt ra, không để cho bản thân chìm vào giấc ngủ.
“Vẫn còn người!”
Lộc Minh cứng rắn mà đứng thẳng lên, quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên mặc đồ trắng khí khái bất phàm đẹp trai.
“Ngươi chán sống rồi.”
Trong nháy mắt Lộc Minh nhìn thấy Lục Trần, cơn tức giận trong lòng dần dần dâng lên, một võ giả chỉ mới Thánh Quân sơ kỳ mà lại dám tấn công mình, hắn lấy đâu ra can đảm vậy.
Trong số ba người có mặt ở đay, người xuất hiện phía sau là người yếu nhất.
Lộc Minh cầm cây trường thương màu bạc, biến thành một tia chớp, đánh giết về phía Lục Trần.
Lục Trần cũng bước tới một bước, vươn bàn tay ra, trực tiếp ấn về phía trước mặt, đây không phải là bởi vì Lục Trần to gan, mà là bởi vì cường độ của cơ thể của hắn, hơn xa so với cường độ của Cảnh Tử Mặc, tự tin rằng mình có thể ngăn chặn được đòn tấn công của Lộc Minh.
Lòng bàn tay của Lục Trần chứa đựng các quy tắc Sát Lục, một luồng sát khí nhàn nhạt tràn ngập ra ngoài.
“Tự tìm đường chết!”
Vẻ mặt Lộc Minh lạnh như băng.
Khi mũi thương bạc tỏa ra khí thế sắc bén, va chạm vào lòng bàn tay của đối phương, một lực xé rách truyền ra từ lòng bàn tay của đối phương. Lộc Minh nhìn thấy một cảnh tượng cô cùng đáng sợ, mũi của trường thương tan rã với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, kéo theo đó là chuôi thương, nứt ra từng tấc, như thể đã bị phong hóa.
Lộc Minh nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt đã trợn mắt há mồm.
Một cơn ớn lạnh dâng lên từ tận đáy lòng, khiến Lộc Minh lấy lại tinh thần, chỉ nhìn thấy một chưởng đang đánh đến đây, hắn cũng chưởng về phía trước, hai chưởng va chạm vào nhau.
Tuy nhiên, không khoảng khắc va chạm, Lộc Minh lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, máu trong lòng bàn tay bắt đầu cuồng bạo, một luồng quy tắc đáng sợ xông vào lòng bàn tay, muốn đánh nát bàn tay của hắn.
“Đây là loại năng lực kỳ quái gì?” Trong lòng Lộc Minh dâng lên một cảm giác kinh hãi.
May mắn thay, hắn nhanh chóng kiềm chế sức mạnh trong lòng bàn tay, kìm chế cảm giác bàn bay như sắp nổ tung.
Cơ thể Lục Trần lùi lại mấy bước, một cánh tay tê rần, mặc dù năng lực của cơ thể của hắn có mạnh đi chăng nữa thì cũng không khỏi run lên, không phải là Lục Trần yếu hơn, kém hơn Lộc Minh, mà là do chênh lệch cảnh giới giữa hai có chút lớn, tu vi của Lộc Minh đã đạt đến Thánh Quân viên mãn từ lâu, hắn chỉ mới ở Thánh Quân sơ kỳ mà thôi, lực chấn động ập đến khiến cho một cánh tay của hắn cực kỳ đau nhức.
Nếu đổi lại là một Thánh Quân bình thường, cho dù là thiên tài như Cảnh Tử Mặc, va chạm với Lộc Minh khi ở Thánh Quân sơ kỳ, một trong cánh tay cũng sẽ bị nổ tung.
Cơ thể Lục Trần khẽ lung lay, sau đó hắn lại tấn công Lộc Minh, không có cảnh tượng hoa mỹ, một cái tát rất bình thường, nhưng lại ẩn chứa thần lực, khiến vẻ mặt Lộc Minh cảnh giác, không dám khinh thường.
Lộc Minh khẽ quát một tiếng, một cụm tia chớp bạc lấp đầy lòng bàn tay, giống như một quả cầu, tia chớp bạc kêu răng rắc, khí tức hủy diệt khuếch tán.
Ầm!
Lại là một cuộc đối đầu khốc liệt khác, hai người rơi vào trạng thái ngang tài ngang sức, hay cũng chính là cả hai đều bị thương, đây là một cuộc đối đầu thể xác.
“Con mẹ nó, thân thể của Lục huynh thật biến thái.”
Cách đó không xa, Tiêu Dao đang chữa trị vết thương giật mình trợn tròn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận