Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 950: Quan tâm đến từ kẻ địch

Lục Trần gật đầu, sau đó nâng cảnh giác tới mức cao nhất.
Hư Không Thử tỉnh lại, nó liền tận dụng ưu thế của bản thân, tự giấu mình đi kết hợp hoàn mỹ với không gian, không để lọt ra một chút khí tức nào.
Xoẹt!
Một móng vuốt sắc bén phát ra ánh tím lạnh lẽo quẹt về phía cổ họng Lục Trần.
Móng vuốt sắc bén chém ngang cổ Lục Trần khiến cổ hắn chỉ xuất hiện một vệt máu, vết thương cũng không quá nghiêm trọng, thậm chí có thể nói là không có việc gì. Con Hư Không Thử này chỉ mới Hoàng cảnh, Lục Trần là Thánh cảnh, thêm vào đó, được sấm sét và sát lục tôi luyện thân thể trong một năm, khí lực của Lục Trần đã trở nên vô cùng cường đại, công kích của Hư Không Thử khó có thể làm hắn bị thương.
Hư Không Thử thấy cổ của võ giả nhân loại này chỉ bị xước da, đôi mắt nhỏ linh động của nó đầy vẻ ngạc nhiên.
Dựa theo suy nghĩ của mình, tuy chỉ ở Hoàng cảnh nhưng loại công kích không hề phòng bị của hắn cũng đủ để đánh lén khiến Thánh cảnh bình thường tử vong, nhưng dường như không có tác dụng gì với thanh niên trước mặt.
Hư Không Thử do dự một giây, thân hình lại tiếp tục biến mất trong không khí.
Bộ tộc Hư Không Thử giỏi ám sát, không thể tập trung hơi thở, sau khi ẩn thân lại đột ngột xuất hiện sau lưng Lục Trần, móng vuốt sắc bén mang theo một tầng ánh sáng lạnh giống như có thể đâm thủng vạn vật lộ ra, nhưng vốn không thể xuyên thủng thân thể Lục Trần mà chỉ có thể tạo ra một vệt máu ngoài da.
Lục Trần nhắm mắt bình tĩnh đứng giữa hư không, tuỳ ý để Hư Không Thử tấn công.
Bất cứ khi nào Hư Không Thử ẩn thân tàng hình, các hạt hư không xung quanh sẽ trở nên sinh động và hắn sẽ nhân cơ hội vận chuyển công pháp để lấy cắp.
Vì vậy, một cảnh tượng hài hước đã xuất hiện.
Hư Không Thử không ngừng ẩn hiện tấn công Lục Trần từ mọi hướng, trong khi Lục Trần đứng yên tại chỗ, phớt lờ đòn tấn công của Hư Không Thử từ đầu đến cuối.
Khụ khụ!
Một cụm ánh sáng màu tím tuôn ra, Hư Không Thử biến thành một thanh niên xấu xí mặc áo bào tím, mũi và miệng hắn đều được giản lược, đường nét mơ hồ giống như một con chuột.
Hư Không Thử biến thành con người, đôi mắt nhỏ bé kinh hãi nhìn Lục Trần, hắn run giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là quái vật gì vậy?"
Hàng loạt đòn công kích của Hư Không Thử không thể phá vỡ lớp phòng ngự, mà đối phương cũng không thèm quan tâm đến những đòn tấn công của hắn.
Đám Hư Không Thử bọn họ rất am hiểu quy tắc Hư Không và có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trên chiến trường. Thời điểm võ giả nhân loại sơ suất sẽ tung ra đòn trí mạng.
Các võ giả nhân loại cũng rất sợ tộc Hư Không Thử.
Tuy hắn chưa nhập Thánh nhưng đã từng đánh lén Thánh cảnh khiến vô số người trọng thương, nhưng thanh niên Thánh cảnh trước mặt hắn rất kỳ quái. Đối phương mang thể chất cường đại chưa từng có, công kích toàn lực của hắn cũng chỉ có thể gây ra một số tổn thương ngoài da.
Tổn thương này có cũng như không, thậm chí miệng vết thương mới còn chưa kịp xuất hiện mà vết thương cũ đã lành với tốc độ khôi mạnh mẽ chưa từng thấy.
Đây là lần đầu tiên Hư Không Thử gặp phải tình huống này.
Bị phớt lờ từ đầu đến cuối khiến Hư Không Thử vô cùng tức giận.
Tất nhiên là trong khi bực mình thì hắn cũng kinh hãi trong lòng, võ giả loài người trước mặt chắc chắn là kẻ mạnh nhất hắn từng chạm trán, hoặc chí ít cũng là kẻ có khí lực cực kỳ dị thường.
"Tiếp tục công kích đi." Lục Trần liếc Hư Không Thử rồi thản nhiên nói, nói xong lại tiếp tục nhắm mắt.
Vì con Hư Không Thử này không phải Thánh cảnh, cho dù bẩm sinh đã nắm giữ hạt hư không nhưng không dày đặc như Thánh cảnh, bởi vì Thánh cảnh hoàn toàn nắm được quy tắc Hư Không.
Nếu hắn muốn lĩnh ngộ được hoàn toàn, có thể phải mất rất nhiều năm.
Hư Không Thử nghe Lục Trần nói xong, sắc mặt đỏ bừng, lạnh lùng nói: "Ta không tin không giết được ngươi."
Hư Không Thử nói xong bèn tiếp tục công kích Lục Trần. Một lúc sau, Hư Không Thử đã thở hổn hển vì kiệt sức, còn Lục Trần vẫn đứng yên tại chỗ như trước, nhưng y phục đã bị Hư Không Thử xé thành từng mảnh, rách nát đến nỗi không nỡ nhìn thẳng.
"Sát thương từ đòn tấn công của ngươi không đủ gãi ngứa cho ta." Lục Trần nhìn Hư Không Thử vào nói, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Lời này khiến máu Hư Không Không thử xộc thẳng lên não.
Là một con Hư Không Thử, lần đầu tiên nó bị võ giả loài người khinh thường. Nhưng dù có phẫn nộ thì cũng chẳng làm gì được, bởi vì sự thật rành rành trước mặt, lực công kích của hắn thật sự không gây nổi một chút thương tổn cho thanh niên trước mặt này.
"Tiếp tục tấn công đi." Lục Trần nhìn Hư Không Thử đã dừng lại rồi nhẹ nhàng nói.
Hư Không Thử hơi bối rối, hắn không biết võ giả loài người này đang làm gì, chẳng lẽ người này có khuynh hướng thích bị ngược đãi?
Nhưng thân là một con thiên yêu, trong lòng vô cùng khinh thường võ giả nhân loại, hắn chế nhạo nói: "Ngươi kêu ta tấn công thì ta phải tấn công à, tại sao ta phải nghe lời ngươi? Ta không tấn công đấy, ngươi có thể làm gì được ta?"
Lục Trần nhìn về phía Hư Không Thử. Ồ, vẫn còn khá kiêu ngạo.
"Nếu ngươi không tấn công, ta sẽ tống ngươi xuống địa ngục." Lục Trần nói thẳng, nói xong còn giơ nắm đấm lên, ý niệm vừa động, một chút quy tắc Sát Lục đã được hội tụ bên ngoài nắm đấm giống như từng luồng khí màu xám, sau đó hắn đấm một quyền mang quy tắc Sát Lục về phía Hư Không Thử.
"quy tắc Sát Lục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận