Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 957: Ngón giữa (2)

“Thí chủ hai lần đánh Giới Không bị thương, là vì sao?” Giác Ngộ phục hồi tinh thần, giọng điệu mang theo chất vấn.
“Chuyện đó không liên quan gì đến ngươi, có điều ngươi tốt nhất chớ nên chọc ta, khiến ta tức giận trực tiếp lật tung Phục Ma tự lên.” Lục Trần nhìn Giác Ngộ nói: “Nhân lúc ta còn chưa nổi nóng, mau cút đi.”
“Trong lòng thí chủ có lửa giận, nguồn từ tâm mà ra, cứ tiếp tục như vậy thí chủ dễ sinh ra tâm ma, nghiêm trọng chút thậm chí sẽ tẩu hỏa nhập ma, sao thí chủ không cân nhắc tu Phật một thời gian, bình phục lửa giận trong lòng.” Giác Ngộ nhìn Lục Trần thản nhiên nói: “Nhìn khuôn mặt thí chủ có duyên với Phật, không bằng đến tu Phật đi.”
Giác Ngộ vừa nói, trong mắt vừa lóe lên một tia sáng yêu dị, một ý chí đáng sợ trực tiếp xâm nhập vào nguyên thần của Lục Trần.
Giác Ngộ thấp giọng tự nói, trong miệng niệm kinh Phật, đồng thời, một ngôn ngữ Phật môn vang lên trong đầu Lục Trần, không ngừng quấy nhiễu, muốn hắn nhập Phật.
“Lại là chiêu này.” Ánh mắt Lục Trần xẹt lên vẻ giễu cợt.
Lúc trước Giới Không muốn dùng bí pháp nguyên thần để khống chế hắn, nhưng không cách nào tạo thành ảnh hưởng với hắn, bây giờ hòa thượng trước mặt dùng cách này, khiến mặt Lục Trần đầy chế giễu, trong ánh mắt hiện lên hung quang.
Đám hòa thượng này, khinh người quá đáng.
Rầm!
Tay Lục Trần vỗ xuống bàn, dưới lực tay của hắn, cái bàn bị chia làm bốn năm mảnh, xung quanh Giác Ngộ bỗng dấy lên lửa lớn hừng hực, ngọn lửa vô cùng hung mãnh và dày đặc, dường như muốn nuốt chửng Giác Ngộ.
Nhưng Giác Ngộ niệm Phật hiệu, cơ thể tản ra một tầng Phật quang thần thánh ôn hòa, cản trở sự xâm lấn của ngọn lửa.
Giác Ngộ mỉm cười, nói: “Thí chủ vừa mới vào Thánh cảnh, không phải đối thủ của ta, xin đừng tự hại mình.”
“Lão lừa trọc, khinh người quá đáng, ngươi thành công chọc giận ta.” Lục Trần hét lớn một tiếng, nâng kiếm quyết trong tay lên, ra dấu tay nhanh chóng biến hóa, một luồng kiếm thế tản ra từ trên người Lục Trần, Giác Ngộ trong biển lửa có kiếm thế ngưng tụ xung quanh, ngưng tụ một kiếm quang hỏa diễm, phát ra kiếm khí sắc bén và cực nóng, một tiếng vù, phá không chém về phía Giác Ngộ.
Giác Ngộ thấy kiếm khí hỏa diễm, mặt hơi mỉm cười, giơ tay lên đánh về phía kiếm khí, trên bàn tay lan tràn phật quang, bao phủ kiếm khí hỏa diễm, chỉ thấy kiếm khí trực tiếp tản đi.
Lục Trần cũng biết cường giả cấp bậc Thánh Quân, không thể một kiếm khí khiến nó bị thương, suy cho cùng hắn chỉ là một tu giả Thánh cảnh sơ kỳ, hơn nữa đánh nhau trong tửu quán không được thoải mái lắm, khi phất tay, ngọn lửa trong tửu quán biến mất, Lục Trần thuấn di biến mất tại chỗ.
“Lão lừa trọc, đi ra ngoài đánh một trận!” Lục Trần truyền đến âm thanh ở xa xa.
“Thí chủ nếu muốn chiến, lão hủ hiển nhiên hết sức thỏa mãn, chỉ là sau khi thí chủ thua, phải cùng ta trở về Phục Ma tự một chuyến.” Giác Ngộ nói xong, thân thể kéo theo một trận gió, biến mất ở trong tửu quán.
Hai người rời đi, mọi người trong tửu quán mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trước hai người chỉ là trải qua một chiêu ngắn ngủi ở trong tửu quán, hai luồng thánh uy làm người khác hít thở không thông tràn ngập, bọn họ vừa động lại không thể động, nguyên thần đang run sợ, nội tâm xuất hiện một suy nghĩ, nếu như hai người muốn bọn họ chết thì trong nháy mắt cũng có thể diệt sạch tất cả người trong tửu quán.
Phía ngoài, hai luồng thánh uy khuếch tán, dao động kinh khủng thổi quét ra.
Người trong tửu quán lao nhao chạy ra bên ngoài quan sát, còn thánh uy dao động ra cũng bị người của thành trì cảm nhận được, lao nhao ngẩng đầu, ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm hai bóng dáng trên bầu trời.
“Thánh chiến!”
“Không nghĩ tới thành trì nhỏ này còn có thể xảy ra Thánh chiến!”
Dân chúng thành trì khiếp sợ lại cảm khái.
Tòa thành trì này không lớn, nhân khẩu cũng chỉ mấy trăm vạn, mặc dù có rất nhiều gia tộc thế lực, nhưng cường giả mạnh nhất của những thế lực này chỉ là Hoàng cảnh, cùng lắm là Nhân Hoàng đại thành, từ xưa đến nay tòa thành này vẫn chưa ra đời Thánh cảnh, dĩ nhiên không tính người ngoại lai.
Cũng rất ít Thánh cảnh bên ngoài đi ngang qua nơi này, nhưng mà không nghĩ tới hôm nay, bọn họ tận mắt thấy một cuộc Thánh chiến.
Kích động đồng thời cũng âm thầm cầu nguyện, hi vọng hai người đừng ương cập trì ngư, Thánh chiến rất dễ phá hủy thành trì.
Giác Ngộ là trưởng lão giám sát nơi này, dân chúng thành này đều biết, chỉ là Giác Ngộ trưởng lão đối lập với người thanh niên, lộ vẻ cực kỳ anh tuấn và trẻ tuổi, một luồng thánh uy dao động tản ra ngoài từ trên người hắn, rất rõ ràng hắn cũng là một Thánh cảnh.
Vô số người vượt ngoài ý muốn, vì sao người trẻ tuổi này lại chống lại Giác Ngộ trưởng lão của Phục Ma tự, bọn họ vì nguyên nhân gì mà đánh nhau.
Mặc dù không biết hai người đánh nhau vì điều gì, nhưng bọn họ cảm thấy Lục Trần không phải là đối thủ của Giác Ngộ trưởng lão, lý do rất đơn giản, Giác Ngộ trưởng lão là một vị cường giả Thánh Quân, thuộc về Thánh cảnh tầng thứ hai, mà thanh niên xa lạ kia chỉ là Thánh cảnh tầng thứ nhất, làm sao có thể là đối thủ của Giác Ngộ trưởng lão.
“Giác Ngộ trưởng lão ra mặt, nhất định sẽ hung hăng giáo huấn ngươi một trận.” Trong đám người, mắt Giới Không lộ ra vẻ hận thù âm thầm nói.
Trên bầu trời, hai người vẫn chưa chính thức giao thủ, nhưng mà trên người hai người đều có dao động vô hình phóng ra, hai luồng thánh uy va chạm nhau, khiến không trung sinh ra một luồng khí tức cực kỳ đè nén, kịch liệt gào thét điên cuồng giữa thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận