Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1260: Thiếu nữ thần bí

Ầm đùng đùng!
Bỗng nhiên Lục Trần cảm giác không gian truyền tống rung động kịch liệt, cơ thể lay động một trận, khó hiểu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Mục giải thích: “Bên ngoài là loạn lưu hư không, là do gặp phải cơn bão hư không, nhưng ngươi đừng lo lắng, ở trong thông đạo truyền tống rất an toàn.”
“Vậy sao?” Lục Trần đơn thuần tin là thật.
Phù!
Bỗng nhiên, một cơn bão hư không khủng bố nuốt chửng đến, ẩn chứa lực lượng xé rách cực hạn, trực tiếp xé rách thông đạo không gian phía sau Lục Trần.
Cùng lúc này, Lục Trần không kịp đề phòng, trực tiếp bị lực cắn nuốt cực lớn truyền đến từ lỗ hổng bị xé rách phía sau, trong nháy mắt đã bị kéo ra khỏi thông đạo không gian.
“Sư đệ!”
Hai người họ hét lớn một tiếng, giơ tay lên bắt lấy nhưng không bắt được Lục Trần, trơ mắt nhìn Lục Trần bị loạn lưu hư không như sóng lớn cuốn đi.
Giọng điệu Yến Tử Hiên bình tĩnh nói: “Xem ra sư đệ phải trì hoãn một vài ngày mới có thể đến Kiếm Đế cung.”
Liễu Mục phụ họa nói: “Ừm, chỉ là hy vọng đừng lưu lạc quá xa, còn nữa, cũng nên tìm người tu sửa Truyền tống trận này rồi.”
Giọng điệu hai người họ không có bao nhiêu lo lắng.
Đầu tiên, loạn lưu hư không xé rách thông đạo không gian kéo người ta ra ngoài sẽ không làm người ta chết, bọn họ đều tin Lục Trần có thể bình yên vô sự vượt qua, hơn nữa trên người Lục Trần có bảo vật hộ thân, hoàn toàn không chết được.
Sự khác biệt duy nhất là vị trí của bọn họ và Lục Trần không giống nhau.
Bọn họ sẽ thông qua Truyền tống trận trực tiếp xuất hiện ở Kiếm Đế cung, mà Lục Trần có thể xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào đó của Sơn Hải giới.
Cùng lúc này, trong loạn lưu hư không, sau khi Lục Trần bị cuốn ra ngoài, bị khí lưu của cơn bão khổng lồ đó dẫn động, càng thổi càng xa, giống như sóng thần, một bọt sóng có thể cuốn người xuất hiện ở ngoài mấy chục dặm, mấy bọt sóng cuốn đến, Lục Trần cũng không biết sẽ xuất hiện ở nơi nào.
“Đù, cái mỏ quạ của Liễu Mục sư huynh!” Lục Trần bị một cơn bão bao vây, lực lượng cơn bão sinh ra rất mạnh mẽ, kéo hắn chạy rất nhanh, hơn nữa cơn bão còn tiếp cận thân thể hắn, giống như vô số thanh đao sắc bén cắt ở mặt ngoài da thịt hắn, truyền ra đau đớn bén nhọn.
Lục Trần cắn răng, phóng thích lực lượng trong cơ thể để ổn định thân thể, dùng sức nhảy lên, trực tiếp vùng vẫy thoát khỏi từ trong cơn bão hư không.
Nhưng cơn bão vẫn không dừng lại mà hùng hổ đi xa.
Lục Trần lơ lửng trong không gian tối tăm đánh giá mọi thứ xung quanh, xung quanh còn có rất nhiều đoàn bão táp thổi mạnh vù vù.
Chỉ là uy lực của những đoàn bão táp này không đủ để xé rách không gian, nên hắn rất khó đi ra ngoài từ nơi này.
Lục Trần muốn tìm cơn bão có thể xé rách không gian, lúc ấy hắn có thể mượn cơn bão xé thành vết nứt không gian rồi đi ra ngoài.
Hắn một đường phi hành, không mục đích, không biết phi hành đã bao lâu, đều không phát hiện có cơn bão có thể xé rách không gian.
“Hả, nơi đó có người!” Bỗng nhiên Lục Trần phát hiện phía trước cách đó không xa có một cơ thể lơ lửng giữa hư không.
Lục Trần bay về phía thân thể đó, nhanh chóng đi tới trước mặt, phát hiện đây là một thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi.
Gương mặt như phù dung trong nước, khuôn mặt tinh xảo vô song, da thịt trắng nõn như sữa, bờ môi đầy đặn, ngũ quan xuất sắc đến cực điểm.
Lục Trần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm này, không khỏi hít sâu một hơi, thiếu nữ trước mắt này quả thực là tuyệt sắc nhân gian, nét đẹp này không ngại đẹp hơn ba sư phụ của hắn.
Ngay cả trái tim như đá của Lục Trần cũng không khỏi khẽ rung động.
Nhưng hình như thiếu nữ xinh đẹp đến cực điểm này bị trọng thương, chìm vào trong giấc ngủ yên tĩnh, mà trên người nàng lại không có vết thương.
Lục Trần tiến lên một bước, thăm dò hơi thở, rõ ràng còn thở.
Đúng lúc này, một cơn bão dọa người gào thét đến, bóng dáng Lục Trần chợt lóe, trực tiếp rời đi.
Lục Trần bỗng nhiên phản ứng lại, thiếu nữ đó còn sống, vốn chưa chết, nếu như bị cơn bão cuốn đi, không biết sẽ bị dẫn đến nơi nào.
Nhưng khi quay đầu lại thì đã nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ kinh ngạc.
Chỉ thấy lúc cơn bão đó tiếp cận thiếu nữ, trên người đối phương tản ra ánh sáng hiền hòa chặn cơn bão xâm chiếm, cơn bão vòng quanh bên cạnh, không làm tổn thương thiếu nữ đang ngủ say chút nào cả.
Lục Trần nheo mắt, bản năng trực giác nói cho hắn biết thiếu nữ hôn mê trước mắt không đơn giản.
Thần niệm của Lục Trần quét qua, nhưng điều khiến hắn thấy kỳ lạ là không cảm nhận được bất kỳ linh lực dao động nào trên người của thiếu nữ.
Lục Trần mạnh mẽ trừng to mắt, sao có thể?
Là một võ giả, sao có thể không có linh lực dao động, điều này quá quỷ dị rồi.
“Đó là…”
Lục Trần tiếp tục thăm dò, bỗng nhiên phát hiện ở chỗ ấn đường của thiếu nữ này có một tiểu nhân ngồi xếp bằng, như phiên bản thu nhỏ của thiếu nữ, toàn thân sáng lên, ánh sáng lờ mờ.
“Gầm!”
Cũng ngay lúc này, nguyên thần của Lục Trần đột nhiên cảm nhận được đau đớn như bị kiếm đâm, hắn phản xạ có điều kiện thu hồi thần niệm lại.
Lục Trần lập tức lùi hơn mười bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm vào thiếu nữ.
Thiếu nữ trước mặt thật sự quá cổ quái, rõ ràng trên người không có bất kỳ linh lực dao động nào, nhưng trong đầu lại có một tiểu nhân y hệt nàng.
Vừa nãy lúc hắn thăm dò, nguyên thần đều bị đau nhói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận