Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 484: Ngươi thật sự không biết sao?

Một lúc sau, mọi người khôi phục lại tinh thần, Vu Chiến lộ vẻ hưng phấn nói: “Lục Trần huynh, đa tạ ngươi, nhờ ngươi mà bọn ta mới phá hủy được tòa cung điện này.”
Trước đây, chỉ dựa vào sức của hai tộc bọn họ muốn phá tòa cung điện này, ít nhất phải góp sức của hơn mười nhóm người lại, mất hơn vạn năm mới làm được. Nhưng hiện tại, ngay lần đầu tiên đã thành công rồi.
Những tộc nhân phía sau Vu Chiến cũng dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lục Trần.
“Lục Trần huynh, ngươi phá hủy cung điện bằng cách nào vậy? Lực thái âm không ảnh hưởng gì đến ngươi sao?” Qua một lúc, Vu Chiến tò mò hỏi.
Bọn họ đều rất tò mò, làm thế nào mà Lục Trần có thể sống sót trong điều kiện có lực thái âm. Chẳng lẽ nhờ vào Thánh khí, nhưng ý nghĩ này vừa hiện trong đầu đã bị họ bác bỏ ngay.
Bởi vì khi Thánh khí bộc phát dao động quy tắc, trận pháp đáng sợ hơn sẽ được kích hoạt.
Cho nên, Lục Trần không hề sử dụng Thánh khí, về phần làm sao Lục Trần có thể sống sót khi bị lực Thái âm vây quanh bốn phía, đó vẫn còn là một bí ẩn.
Lục Trần không muốn nhiều lời: “Về rồi nói sau.”
“Bằng cách nào mà hắn có thể phá hủy được cung điện?” Lê Hồng cũng đã khôi phục lại tinh thần, khó tin nghĩ, nội tâm vô cùng chấn động.
“Đây là chuyện vui lớn, chúng ta quay về trước đã.” Vu Chiến quay đầu lại, hưng phấn nói.
Sau đó, đám người rời khỏi khu rừng đi về phía Ma điện.
Lúc họ đến đây là “đi nhờ” năng lực xé toạc không gian của Thánh Quân, trong một khoảng thời gian ngắn đã tới.
Còn khi về, phải tự bay về, bay khoảng nửa cảnh giờ đã đến quảng trường của Ma điện.
Trên quảng trường Ma điện, có rất nhiều người đã đứng chờ từ sớm, như thể biết họ sẽ mang vinh mang trở về nên đặc biệt đứng ở đây đợi.
Lê Hoa ma quân và Thánh cảnh Vu Thể giới cũng ở đó.
Ngay khi đám Lục Trần vừa xuất hiện lập tức tạo ra náo động. Trước tiên, bọn họ hoan hô Lê Hồng trở về, sau đó chúc mừng Lê Hồng phá hủy được cung điện.
“Lê Hồng thiếu chủ thật lợi hại, ngay lần đầu tiên đã có thể phá tan được tòa cung điện rồi.”
“Nếu chuyện này tới tai của Phán quyết giả, chắc chắn sẽ được xem trọng, Phán quyết giả nhất định sẽ ban trọng thưởng.”
Trong mắt những tộc Ma Bất Tử này, Lê Hồng có thể sống sót trở về chắc chắn đã bỏ ra không ít công sức, đương nhiên sẽ hoan nghênh người của mình.
Tuy có hơn mười đệ tử đi tới đó, chỉ có một mình Lê Hồng trở về, nhưng có thể phá được tòa cung điện thì hy sinh những người khác cũng đáng giá.
Không nói đến những người đã chết, tất cả bọn họ đều chúc mừng Lê Hồng.
Lê Hồng nghe mọi người xung quanh tâng bốc, trong lòng có chút lâng lâng.
Trong số các đệ tử của tộc Ma Bất Tử, Lục Trần phát hiện ra một người rất quen mắt.
Chính là người tự xưng là sứ giả Vương giả tuyệt đỉnh, cơ mà đối phương bị giết mấy lần, từ Vương giả tuyệt đỉnh rơi xuống Nguyên Thần sơ kỳ cảnh rồi, bằng với cảnh giới hiện tại của hắn.
Lý do tại sao Lục Trần phát hiện ra hắn là vì từ sau khi đến đây, hắn cảm nhận được một ánh mắt căm thù từ đám đông.
Mà người có ngập tràn hận ý với hắn, đương nhiên là người đến tìm hắn lần trước, Địch Bắc.
Nữ tử áo đen đứng bên cạnh Địch Bắc cũng dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn, chỉ là không lạnh bằng Địch Bắc thôi.
Lê Hồng trông thấy nữ tử mặc váy đen, đi thẳng đến nghênh đón, sau đó hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Ánh mắt Lục Trần lóe lên, sau đó truyền âm hỏi Vu Chiến: “Lê Hồng và nữ tử váy đen đó có quan hệ gì vậy?”
Vu Chiến truyền âm lại: “Nữ tử váy đen đó là Địch Thiến, là đạo lữ của Lê Hồng, thanh niên bên cạnh là Địch Bắc, tiểu cữu tử của Lê Hồng.”
“Ha ha, lại nói tên Địch Bắc này cũng thật xui xẻo, cảnh giới của hắn vốn là Vương giả tuyệt đỉnh, nghe nói bị một võ giả Nguyên Thần cảnh đánh lén chết bốn năm lần nên rơi xuống tận Nguyên Thần cảnh sơ kỳ.” Lục Trần chưa kịp nói gì, Vu Chiến lại truyền âm thêm lần nữa, trong giọng điệu tràn đầy ý vị cười trên nỗi đau của người khác.
Tin đồn này lan ra rất rộng, đến cả Vu Thể giới bọn họ cũng biết.
Ban đầu bọn họ còn cho rằng đây là tin giả, dù có là Nguyên Thần cảnh cường đại, nắm giữ Thánh khí đi nữa cũng không thể nào đánh lén một Vương giả tuyệt đỉnh.
Nhưng Địch Bắc bị đánh lén hết lần này đến lần khác, cảnh giới cũng giảm xuống rồi.
Về sau, khi đã xác nhận tin tức này chuẩn xác, tuy không biết người đánh lén Địch Bắc là ai nhưng bất kể là ai, thì mặt mũi của Địch Bắc mất sạch sẽ, trở thành một trò cười lớn.
“Thì ra là vậy.” Lục Trần bừng tỉnh.
Chẳng trách, Lê Hồng vừa gặp đã có địch ý với hắn. Hơn nữa, suốt dọc đường đi còn nói chuyện kiểu âm dương quái khí, không phải trào phúng thì là miệt thị.
Lúc đầu, Lục Trần cũng không biết liệu mình có đắc tội gì với hắn không, hắn cũng từng nghĩ rằng không lẽ do mình đẹp trai quá nên người ta đố kỵ?
Hiện tại xem ra không phải vậy.
Lê Hồng là đạo lữ của muội muội Địch Thiến của Địch Bắc, mà phụ thân của Lê Hồng là Lê Hoa ma quân, hắn chắc chắn biết mình ra tay với tiểu cữu tử của hắn, theo góc nhìn của tiểu cữu tử nên Lê Hồng cũng có địch ý với mình.
Nếu giải thích như vậy thì mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Vù vù!
Một luồng uy áp hào hùng tràn ngập trong không gian, mọi người dường như cảm nhận được cái gì đó, tất cả đều nhìn về phía bầu trời đằng xa.
Một đường ma khí màu đen từ xa bay tới, một lúc sau đã tới trước mặt bọn họ, lượn một vòng trên không trung, rồi chậm rãi tụ lại hóa thành một bóng người cường tráng.
Chủ nhân của cái bóng của khuôn mặt uy nghiêp, khí tức ma đạo tỏa ra vô cùng nồng đậm, đặc biệt là ánh mắt mang theo tia bá đạo, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Bái kiến Nhiếp thánh vương.” Lê Hoa ma quân nhìn người nọ, tiến lên một bước, hai tay ôm quyền cung kính chào hỏi.
Nam tử trung niên đến là một vị thánh vương, là cánh tay phải đắc lực của Phán quyết giả, quyền cao chức trọng, dù là Thánh quân cũng phải cung kính đối đãi.
“Bái kiến Nhiếp thánh vương.”
Những đệ tử tộc Ma Bất Tử cũng quỳ xuống, giọng điệu vô cùng thành kính.
“Lê Hoa, khu vực của các người là khu vực đầu tiên phá hủy được một cung điện, Phán quyết giả đại nhân rất hài lòng.” Nhiếp thánh vương đứng trên không trung, từng sợi khí lưu Ma đạo lượn lờ xung quanh khiến người ta có cảm giác vô cùng bá đạo.
“Các khu vực khác vẫn còn đang tiến hành, tạm thời vẫn chưa phá được, các ngươi dẫn trước một bước.” Nhiếp thánh vương mở nụ cười, lực chú ý chợt rơi vào người Lê Hồng: “Vị này là lệnh lang?”
Lê Hoa vội nói: “Đúng là khuyển tử.”
Nhiếp thánh vương cười nói: “Cực khổ rồi, đây là bảo dịch của Phán quyết giả đại nhân thưởng cho, có thể giải được nguyền rủa, con của ngươi lập công lớn, tặng cho hắn.”
Nói xong, Nhiếp thánh vương ném ra một bình ngọc nhỏ.
Sau khi tiếp được, Lê Hoa nói: “Đa tạ sự quan tâm của Phán quyết giả đại nhân.”
Nhiếp thánh vương ý vị thâm trường nói: “Trong vòng nửa năm nếu có thể hủy thêm một tòa cung điện nữa, không chừng Phán quyết giả đại nhân sẽ thu nhận làm đệ tử, nên hãy cố lên.”
Nghe được lời nói của Nhiếp thánh vương, ánh mắt Lê Hoa sáng lên, nếu con mình có thể gia nhập vào môn hạ của Tài Thánh giả đại nhân, chuyện này đối với bọn họ chắc chắn là một chuyện làm rạng danh tổ tiên.
Bởi vì Phán quyết giả là một vị Đại Thiên tôn.
Không chỉ Lê Hoa mà ngay cả Lê Hồng cũng mừng như điên.
Nếu có thể gia nhập môn hạ của Phán quyết giả, chắc chắn là vinh quang vô hạn.
“Nực cười.”
Trong nhóm tộc Ma Bất Tử hoan hô Lê Hồng khi nãy, vang lên một tiếng cười giễu cợt: “Xin hỏi, Lê Hồng rốt cuộc có cống hiến gì mà đáng để Phán quyết giả đại nhân thu làm đồ đệ? Rõ ràng là chẳng làm gì cả nhưng hiện tại giống như hắn mới là người đã phá hủy cung điện vậy.”
Lời này vừa nói ra, tình cảnh lập tức tĩnh lặng.
Tiếp đó, âm thanh kia tiếp tục vang lên, giọng điệu đầy khinh bỉ: “Lê Hồng, ngươi vậy mà lại có thể thản nhiên nhận ban thưởng, cung điện có phải do người phá hay không, trong lòng ngươi thật sự không biết à?”
Nam tử vừa mở miệng không ai khác, chính là Vu Chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận