Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1296: Tự giải quyết ổn thỏa

Nhưng cũng nhanh chóng hiểu rằng tâm lý của đối phương không thể dễ vỡ như vậy.
Theo sau tiếng rống của Bằng Vạn Lý, một lực lượng kỳ dị xuất hiện, khắp người hắn xuất hiện vô số gợn sóng màu đen, lan rộng ra bán kính năm mươi dặm.
Yến Tử Hiên đưa hai tỷ đệ thiếu nữ Hi và Tông Tiểu Dung đi ra xa hàng trăm dặm thì nghe thấy tiếng gào chói tai.
Phụt!
Hai tỷ đệ Tông Tiểu Dung lập tức nôn ra máu, đầu óc choáng váng.
Cách xa trăm dặm, hai người bọn họ cũng bị trọng thương, đủ thấy lực công kích nguyên thần này cường đại cỡ nào.
Yến Tử Hiên không có gì đáng ngại, vội vàng quan tâm hỏi: “Hai người không sao chứ?”
“Không sao.” Hai người lắc đầu.
“Cũng may là ta dự đoán được trước nên đưa hai người rời đi trước.” Yến Tử Hiên nói.
Thực lực của những kẻ thu hoạch thiên tài như Lục Miễu và Bằng Vạn Lý đều rất mạnh mẽ, đều có những sát chiêu trên diện rộng, vô cùng dễ dàng gây ra thảm kịch.
Bọn họ tiếp tục rời đi, đến một ngọn núi bên ngoài thành Hà Khê, từ xa nhìn về hướng thành Hà Khê.
Cho dù cách xa ngàn dặm, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được dao động năng lượng thành Hà Khê.
Thành Hà Khê.
Lục Trần trốn trong thế giới hạt hư không, những gợn sóng màu đen xuất hiện trước mặt hắn, lan rộng như những gợn sóng, sau khi những gợn sóng đen này tiến vào cơ thể, Lục Trần cảm thấy đầu óc trở nên choáng váng.
Ngay lập tức nhận ra rằng đối phương đã sử dụng một bí pháp sóng âm đặc biệt.
Giết người nắm giữ quy tắc Hư Không không dễ, nhưng không có thứ gì là tuyệt đối, ví dụ như sóng âm, cộng hưởng bí pháp, đại mộng đạo đều là ác mộng cho võ giả có quy tắc Hư Không.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hư Không Thử ở Thiên Yêu giới không thể trở thành hoàng tộc, có quá nhiều năng lực có thể kìm hãm thiên phú của bọn họ.
Nhưng Lục Trần thì ngược lại, dùng quy tắc kiếm đạo để trở thành Thánh Vương, nguyên thần mạnh mẽ hơn.
Mặc dù sóng âm thanh của Bằng Vạn Lý đối với hắn có một chút ảnh hưởng, nhưng cũng không quá lớn đến nổi rơi ra khỏi hạt giống hư không.
Ánh mắt của Bằng Vạn Lý sắc bén, quan sát mọi hành động xung quanh bằng thần giác nhạy bén, theo lý mà nói thì đối phương đã bị bí pháp của chính hắn đánh trúng, hẳn là phải rơi ra khỏi hư không rồi, dễ đối phó giống như Hư Không Thử, nhưng xung quanh lại yên tĩnh, ngoại trừ Lục Miễu vẫn đang chiến đấu với Liễu Mục ở phía xa.
Thanh niên chỉ mới Thánh Vương kia vẫn không hề xuất hiện.
“Chẳng lẽ là nguyên thần sụp đổ, đã chết rồi?” Trong đầu Bằng Vạn Lý hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Khả năng này cũng tương đối cao, hắn rất tin tưởng vào bí pháp của mình, ngay cả Chí Tôn đỉnh phong sẽ đau đầu như búa bổ, nguyên thần sẽ bị thương, huống chi người nhận chỉ là một con người mới Thánh Vương đỉnh phong.
“Thằng ngu.”
Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu Bằng Vạn Lý, một giọng nói đã kéo hắn trở lại.
Bằng Vạn Lý đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy thanh niên tưởng chừng là đã chết đứng cách mình chưa đầy trăm mét.
Thân hình Bằng Vạn Lý thoáng một cái, biến thành một tia sét đen, muốn chia đôi Lục Trần, nhưng Lục Trần đã biến mất.
Bằng Vạn Lý không nhìn thấy máu tươi, đứng sừng sững tại chỗ, thần giác cường đại tràn ra ngoài.
“Thằng ngu, thằng ngu, thằng ngu.”
Bằng Vạn Lý không tìm thấy bóng dáng của Lục Trần, nhưng giọng nói như ma quỷ cứ văng vẳng bên tai.
Bằng Vạn Lý hoàn toàn nổi điên, nhìn thấy Lục Trần lại xuất hiện sau lưng, lập tức liều mạng lao tới.
Một giây tiếp theo, trong lòng Bằng Vạn Lý đột nhiên dâng lên một cảm giác kinh hãi vô cùng, nhưng tốc độ quá nhanh, căn bản không kịp thoát, chỉ có thể nghiêng người né tránh, khi xoay người một bên, Bằng Vạn Lý cảm thấy có vật sắc nhọn cắt qua ngực mình.
Xoẹt!
Một tia máu tươi bắn lên trời.
Bằng Vạn Lý dừng lại, cúi đầu nhìn xuống, trên ngực hắn có một vết máu thật dài, đang chảy máu đầm đìa.
Đôi mắt sắc bén của Bằng Vạn Lý nhìn chằm chằm vào thanh thần kiếm trong tay đối phương, có một chút đế uy tràn ra ngoài, vết thương trên người hắn cũng là do thanh kiếm đó gây ra.
“Ngươi, ngươi không có võ đức.” Bằng Vạn Lý tức giận.
Lục Thần trợn tròn mắt, châm chọc nói: “Thanh niên nhà ngươi mới là người không có võ đức, âm thầm đánh lén thì không nói, cảnh giới cào cao hơn ta rất nhiều, ta dùng Đế khí thì sao nào, thanh niên à, ta khuyên ngươi nên tự mình giải quyết đi.”
Bằng Vạn Lý đứng lơ lửng trong không trung, máu chảy ra từ vết thương, thấm đẫm quần áo, rồi nhỏ xuống dọc theo quần áo, rơi xuống từ không trung.
Từ cơn đau xé rách truyền đến miệng vết thương, Bằng Vạn Lý hiểu rằng đây là sức mạnh còn sót lại Đế khí gắn vào vết thương, sẽ không tiêu tan trong một thời gian ngắn.
May mắn là ta có phản xạ siêu phàm và tốc độ vô song, nếu không thì đã bị thanh kiếm đó chẻ làm hai rồi.
Đôi mắt của Bằng Vạn Lý mơ hồ ẩn chứa sự tức giận, cả người hắn tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ, nhưng hắn đã im lặng khi nghe những lời của Lục Trần.
Hắn không phản bác, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, lưỡi kiếm lấp lánh ánh vàng kim, tỏa ra khí tức sắc bén không gì sánh được, cho hắn một cảm giác uy hiếp rất lớn.
Đối phương sở hữu Đế khí bên người, đây là chuyện mà hắn không ngờ tới, bất kể ở Sơn Hải giới hay Thiên Yêu giới, Đế khí đều rất quý giá, cho dù trưởng bối có cưng chiều tiểu bối thì cũng sẽ không cho cho Đế khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận