Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1641: Cướp ngược lại

Tiểu Kiều không thể tin được khi thấy một màn này, quy tắc của đối phương áp chế đại đạo của nàng và dễ dàng xoá sổ nó, cảnh tượng này khiến nội tâm nàng chấn động mạnh.
Đại Kiều cũng trợn tròn mắt, tuy rằng nàng mơ hồ nhận ra người được chọn cướp này có thể rất mạnh, nhưng không ngờ hắn lại mạnh đến mức này.
Đại Kiều bay vút lên trời, khắp người toả ra thần quang cực kỳ lộng lẫy. Nàng giơ bàn tay trắng nõn của mình lên, trong tay đã xuất hiện thêm một thanh nhuyễn kiếm chói lọi, trên người toả ra tia sáng lạnh, một luồng khí tức sắc bén phát ra từ thanh trường kiếm.
Không gian nổi lên một trận gió lốc buốt lạnh, giữa đất trời đột nhiên xuất hiện những bông tuyết trắng bay phấp phới, nhiệt độ trở nên cực kỳ lạnh lẽo như đã thành độ không tuyệt đối.
Đại Kiều đạp mũi chân, dùng thanh nhuyễn kiếm kéo ra một luồng khí lạnh biến thành một con băng long dài hơn chục trượng với tốc độ có thể trông thấy bằng mắt thường, toàn thân nó phát ra khí tức lạnh thấu xương như đóng băng cả không gian lại.
Băng long gầm lên một tiếng và phun ra long tức lạnh như băng về phía Lục Trần.
Sau khi trải qua cơn chấn động, lực lượng đại đạo quanh thân Tiểu Kiều nổi lên cuồn cuộn và bay vọt lên không. Nàng dùng hai tay kết ấn thành chữ thập, khiến đại đạo Phong hội tụ và ngưng kết thành những lưỡi kiếm gió đáng sợ. Những lưỡi kiếm xé gió lao về phía Lục Trần phát ra những âm thanh sắc nhọn chói tai trong không gian.
Đối mặt với công kích của hai người, Lục Trần không chút hoảng sợ, ý niệm vừa động, trên người hắn đã xuất hiện một tấm chắn bằng quy tắc.
Leng keng leng keng!
Đòn tấn công của hai người dừng trước tấm chắn quy tắc, mặc dù truyền ra tiếng lanh lảnh nhưng tấm chắn quy tắc lại vô cùng chắc chắn, lực công kích của hai người không gây bất kỳ tổn thương nào cho tấm chắn.
Thấy cảnh này, vẻ mặt Đại Tiểu Kiều càng trở nên nghiêm túc hắn, sau đó vung hai tay, tiếp tục công kích.
Phía dưới, Bạch Hạo có chút sững sờ khi thấy một màn như vậy.
Hắn biết rõ thực lực của Đại Tiểu Kiều, khi liên thủ có thể đánh bại Thần Hoàng bình thường, nhưng bây giờ lại bất lực trước một Chân thần.
Thế giới quan của hắn đã sụp đổ.
"Thực lực của các ngươi quá yếu, ngay cả lá chắn của ta cũng không phá vỡ được, lại còn bắt chước người khác làm cướp, không biết tự lượng sức mình." Lời nói của Lục Trần lạnh lùng phun ra khỏi miệng, sau đó ý niệm khẽ động, gió mây trên trời bỗng biến sắc, có một dòng khí cực kỳ đáng sợ toát ra khí tức huỷ diệt đang hội tụ lại đây.
Đại Tiểu Kiều nghe thấy những lời sỉ nhục của Lục Trần, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập phẫn nộ, nhưng hai nàng nhanh chóng nhận thấy sự biến đổi trong bầu trời, ngẩng đầu lên kinh hãi nhìn chằm chằm vào luồng không khí đang dâng trào.
Luồng khí này tương tự đại đạo gió lốc của Tiểu Kiều nhưng tính uy hiếp mà nó phát ra mạnh hơn gấp nhiều lần so với đại đạo gió lốc.
Dưới khuôn mặt tái nhợt của hai người, luồng khí tuôn ra và ngưng tụ thành một thanh kiếm khổng lồ.
Đai Tiểu Kiều chắp tay nhau kết ấn bộc phát ra thần lực mãnh liệt, tạo thành một lá chắn đại đạo che trên đỉnh đầu.
Thanh kiếm khổng lồ mang theo khí tức sắc bén không ai bì nổi rơi xuống dễ dàng xé rách lá chắn đại đạo, không gian vỡ vụn nổ tung khiến dư âm còn sót lại chấn động bốn phía.
Không còn lá chắn đại đạo, thanh kiếm khổng lồ nã vào hai người họ. Phù phù phù, hai người bị thanh kiếm nã vào thân thể, từng tia kiếm ý rất nhỏ xâm nhập vào trong người họ và xé nát máu thịt khiến hai nàng đau đớn. Hơn nữa lực lượng cường đại từ thanh kiếm khổng lồ khiến hai nàng hộc máu mồm và ngã xuống đất một cách thảm hại.
"Đại Kiều tỷ, Tiểu Kiều tỷ." Bạch Hạo hoàn toàn sững sờ khi thấy hai người bị thương. Trong ấn tượng của hắn, Đại Tiểu Kiều luôn là tồn tại vô cùng lợi hại, có thể bảo vệ tính mạng của hắn.
Nhưng bây giờ, chỉ mới đối mặt đã bị đả thương.
Ba giây sau, Bạch Hạo hoàn hồn, vội vàng chạy về phía hai người đang bị thương, hoảng sợ nói: "Hai vị tỷ tỷ, các ngươi sao rồi, đừng làm ta sợ."
"Đừng lo cho chúng ta, xé Phá Giới phù mà chủ mẫu đưa cho ngươi để rời đi." Tuy Đại Kiều bị thương nặng nhưng cũng không quên chức trách của mình, nàng vội vàng nhìn Bạch Hạo rồi nói.
"Ta..." Bạch Hạo bối rối, chân tay luống cuống, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này nên không biết lựa chọn thế nào.
Lúc này Bạch Hạo cảm thấy có chút áy náy, nếu không phải do hắn tuỳ hứng thì chuyện Đại Tiểu Kiều bị thương sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng giờ hối hận thì đã quá muộn.
"Tiểu Hạo, ngươi đi mau." Tiểu Kiểu khàn giọng nói.
"Ta không đi."
Bạch Hạo lắc đầu với vẻ mặt kiên quyết, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Trần trên không trung và nói: "Thả chúng ta đi."
"Nghĩ hay thật đấy." Lục Trần nghe vậy bèn lắc đầu.
Tiểu tử thối này cướp hắn đánh hắn, hai hộ vệ bị trọng thương, lại còn muốn rời đi. Nếu không cho hắn một bài học nhớ đời, hắn sẽ thật sự không biết thế gian tàn ác như nào.
Lục Trần bước tới, chỉ trong nháy mắt đã tới gần ba người.
Đại Tiểu Kiều kích phát sức mạnh, muốn chiến đấu với Lục Trần nhưng lại cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ đang đánh vào thân thể mình. Khụ, hai người phun ra một ngụm máu, hơi thở trở nên mong manh.
"Ngươi, ngươi không được làm hại Đại Kiều tỷ với Tiểu Kiều tỷ." Mặc dù Bạch Hạo sợ Lục Trần nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói.
"Giao những thứ trên người ngươi ra đây." Lục Trần nhìn đối phương nói.
"Ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận