Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1857: Trực tiếp qua đời (2)

Cùng lúc đó, bốn người Lục Trần, Tô Nghênh Hạ, Diêu Hi, Kha Dĩ Nhu nhìn thấy bóng dáng đó, tất cả đều sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không thể tin được.
Bởi vì người xuất hiện không phải ai khác, mà là sư phụ (sư tổ) của bọn họ - Mạnh Du Nhiên.
Mấy người Tô Nghênh Hạ gọi: “Sư phụ.”
Mạnh Du Nhiên không thèm quan tâm tới đồ tử đồ tôn, mà trừng mắt với lão giả tóc xám, bất mãn nói: “Đây là thế giới của ta, ngươi không mời mà tới, đã được ta đồng ý chưa.”
“Thế giới của ngươi.” Kế đạo tổ hơi sững sờ, sau đó sắc mặt kịch liệt thay đổi, nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạnh Du Nhiên, khi cảm ứng được khí tức của Mạnh Du Nhiên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì khí tức của người này không đạt tới trình độ đó, nên cũng ngang ngửa với hắn.
“Ta đến thế giới này chỉ để bắt hai yêu thú Vương giả, xin nói một câu thật xin lỗi với các hạ.” Lão giả tóc xám nhìn Mạnh Du Nhiên nói.
Mặc dù hắn mặc dù không sợ Đạo Tổ trước mặt, nhưng cũng không muốn chiến đấu cùng cấp bậc, bởi vì cấp độ hai bên đều như nhau, đánh qua đánh lại cũng cũng chưa chắc phân được thắng bại.
“Được rồi, nể mặt thái độ của ngươi thành khẩn như vậy, việc này coi như xong.” Lời nói của Mạnh Du Nhiên khiến lão giả tóc xám thở dài một hơi, xem ra vị Đạo Tổ lạ mặt này cũng không muốn xảy ra tranh chấp với hắn.
“Đúng rồi, người mà ngươi muốn dẫn đi là đồ tử đồ tôn của ta.” Mạnh Du Nhiên quay đầu nhìn mấy người Lục Trần nói.
Trái tim vừa mới thả lỏng của lão giả tóc xám lại nhấc lên, vội vàng nói: “Ta có thể bồi thường cho ngươi.”
Nói xong bèn lấy ra một cái nhẫn không gian ném cho Mạnh Du Nhiên.
Mạnh Du Nhiên đến nhìn cũng không thèm nhìn, chẳng thèm đưa tay đón, có hơi ghét bỏ nói: “Đừng có ném rác rưởi cho ta.”
Nghe hắn nói vậy, trên mặt lão giả tóc xám hiện lên vẻ tức giận, nhưng không nói gì thêm, buông ra hai người Lục Trần và Kha Dĩ Nhu ra.
Do có Đạo Tổ này ở đây, hắn không mang hai người theo, nhiều nhất chỉ có thể dắt đi hai con yêu thú Vương Giả.
Nếu muốn mang hai người đi, thì thành chủ thành Vận Mệnh phải đích thân đến.
“Cho dù ngươi muốn mang bọn họ đi, ta cũng mặc kệ.” Trong miệng Mạnh Du Nhiên bỗng nhiên phun ra một câu, làm lão giả tóc xám không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ vị Đạo tổ này không coi trọng quan hệ sư đồ? Đồ đệ sống hay chết cũng không thèm quan tâm?
Mặc dù trong lòng như vậy nghĩ, nhưng cũng không dùng dây xích khoá hai người lại lần nữa.
Đột nhiên mặt Mạnh Du Nhiên nghiêm túc nói: “Tuy nhiên, ngươi đã quấy rầy giấc ngủ của ta, hậu quả chuyện này rất nghiêm trọng.”
Lão giả tóc xám nghe vậy, hoàn toàn im lặng, tính tình lão già này sao lại quái dị như vậy.
Mấy người Lục Trần và Tô Nghênh Hạ cũng có hơi cạn lời, sư phụ (sư tổ) đang làm cái gì vậy, nhưng mà bây giờ bọn họ đã hoàn toàn thả lỏng.
Không vì sao cả, nếu sư phụ (sư tổ) là Đạo tổ, thì tên Đạo Tổ lạ mặt này sẽ không thể nào mang bọn họ đi.
Lão giả tóc xám hỏi: “Chuyện quấy rầy giấc ngủ của các hạ đúng là do ta không đúng, ta ở đây chân thành xin lỗi các hạ.”
Mạnh Du Nhiên lắc đầu, đáp: “Chỉ xin lỗi thôi còn chưa đủ.”
Lão giả tóc xám hỏi: “Vậy các hạ muốn xử lý thế nào?”
Mạnh Du Nhiên hững hờ nói: “Nếu ngươi đã đến Sơn Hải giới, vậy thì hãy để mạng lại đi, mạng của ngươi.”
Đồng tử lão giả tóc xám hơi co rụt lại như một cây kim, toát ra hơi lạnh kinh người, giọng điệu lạnh lùng nói: “Các hạ muốn khai chiến với ta sao?”
Bọn Đông Dật Lưu vốn cho rằng vị Đạo Tổ đột nhiên xuất hiện này nhìn có vẻ dễ gần, cũng không quan tâm đến sự sống chết của đồ đệ như sư tôn Giới Chủ, ai mà ngờ người nọ đột nhiên trở nên cứng rắn vô cùng.
Kế đạo tổ chỉ bước vào Sơn Hải giới, mà bảo hắn để mạng lai.
Mấy người Lục Trần cũng rất bất ngờ, (sư tổ) sư phụ sao lại đột ngột trở nên bá đạo thế này, muốn vị giới chủ này bỏ mạng lại, có thực lực vậy sao?
“Khai chiến sao.” Mạnh Du Nhiên lắc đầu, sau đó sắc mặt trở lại vẻ nghiêm túc, giọng điệu lãnh đạm nói: “Ngươi không có tư cách nói ra hai chữ này.”
Mạnh Du Nhiên nói xong, hơi thở quanh người biến đổi, thần quang đại đạo lấp lánh, phía sau xuất hiện một bộ Sơn Hà đồ ầm ầm sóng dậy, bên trong có núi có nước, thậm chí còn có vô số người tu hành, nhìn vô cùng chân thật.
Nhưng mà đây chỉ là một nơi ngẫu nhiên được hiển thị trong bức tranh, bên trong dường như có một thế giới rộng lớn hơn.
Sơn Hà đồ vừa xuất hiện sau lưng Mạnh Du Nhiên, đại đạo lực lượng chung quanh thiên địa bắt đầu bạo động, toàn bộ đều đâu vào đấy tụ hợp lại ùa vào Sơn Hà đồ.
Cùng lúc đó, Kế đạo tổ cảm giác được toàn bộ lực lượng đại đạo trong nội thế giới bị hút vào bức Sơn Hà đồ đó, không cách nào khống chế nổi, trong mắt tràn đầy sợ hãi, dùng giọng điệu run rẩy nói: “Ngươi, sao ngươi làm được.”
Trong lòng lão giả tóc xám dâng lên hàn ý, thân thể bất giác run rẩy lên, hắn thề, mình chưa bao giờ trải qua cảm giác tuyệt vọng như vậy.
Rất nhanh, sắc mặt lão giả tóc xám trở nên trắng bệch, bởi vì hắn phát hiện, sau khi lực lượng của nội thế giới bị hút sạch sẽ về sau, lực lượng trong cơ thể hắn cũng khống chế không nổi mà thoát ra khỏi cơ thể chảy vào bộ Sơn Hà đồ đó, hắn vội vàng vận chuyển lực lượng chống lại, thế nhưng căn bản không chống chịu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận