Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1207: Sắc mặt con buôn của Thiên Yêu

Long Nhân đối diện kinh ngạc, sau đó liền nói: “Cũng đúng, ngươi là tọa kỵ của nàng, lẽ ra nên giao cho nàng, Ngư Vương rơi vào trong tay Hỏa Tích Quân thì không dễ chiếm được.”
Sau đó, Long Nhân đối diện thở dài một hơi, sau đó giọng điệu không nhỏ nhẹ ấm áp như lúc trước, đột nhiên trở nên lạnh lùng hắn: “Số Một, nhanh chóng ám sát đệ tử kia của Kiếm Đế cung, sau khi hoàn thành vẫn còn phân phó việc khác chờ ngươi đi làm.”
Lục Trần nghe thấy lời nói lạnh lùng, khóe miệng co giật, sắc mặt Thiên Yêu lật lọng còn nhanh hơn con buôn.
Một giây trước còn Côn Côn dài, Côn Côn ngắn, biết được Ngư Vương có thể bị Hỏa Tích Quân lấy đi, lập tức biến thành Số Một.
“Đợi một chút!” Lục Trần nói.
“Số Một, ngươi còn có việc gì?” âm thanh lạnh lùng không mang theo một chút tình cảm vang lên.
Lục Trần nói: “Mặc dù Hỏa Tích Quân đã tới, nhưng cũng không lấy Ngư Vương trong tay của ta.”
“Nói như vậy Ngư Vương vẫn ở trong tay ngươi?” Đầu kia của thủy tinh truyền tin lập tức truyền đến âm thanh hô hấp dồn dập.
“Chính xác!”
“Thật tốt quá, Côn Côn!” Long Nhân ở đầu kia thủy tinh truyền tin kinh ngạc hô, hình như ý thức được ngữ khí của mình vô cùng kích động, Long Nhân cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Tại sao Hỏa Tích Quân không yêu cầu ngươi giao Ngư Vương cho nàng.”
Được!
Xưng hô lại đổi thành Côn Côn rồi.
Lục Trần im lặng hai giây, mới nói: “Hỏa Tích Quân nói nếu là ta câu được thì giao cho ta tự xử lý.”
Đối diện, Thiên Yêu Long Nhân khẩn trương hỏi: “Côn Côn, ngươi muốn xử lý Ngư Vương như thế nào?”
“Ta muốn giao cho Hỏa Tích Quân, suy cho cùng nàng là chủ nhân của ta.” Lục Trần cố ý nhấn mạnh hai chữ chủ nhân.
Thiên Yêu Long Nhân vội vàng nói: “Không được, ngươi đừng quên Vương tử điện hạ cũng là chủ nhân của ngươi, ngươi nên trung thành đối Vương tử điện hạ.”
“Hơn nữa một khi ngươi bại lộ, sẽ bị Nhân tộc đuổi giết, chỉ có Vương tử điện hạ mới có thể bảo vệ ngươi, cái gì nhẹ cái gì nặng, ngươi phải cân nhắc một chút.”
“Được, ta biết nên làm cái gì bây giờ rồi.” Lục Trần nói.
Thiên Yêu Long Nhân nói: “Ngươi đã biết nên làm cái gì bây giờ, vậy mau chạy ra đây, giao Ngư Vương cho ta.”
Lục Trần nói: “Ta không ra.”
Long Nhân Thiên Yêu nóng nảy: “Tại sao?”
“Ngươi mới vừa rồi nghi ngờ trung thành của ta đối với Vương tử điện hạ, ta cho ngươi biết, ta hết sức trung thành với Vương tử điện hạ, ta phải giết được đệ tử kia của Kiếm Đế cung mới ra.” Lục Trần cực kỳ phẫn nộ, trong giọng nói mang theo một luồng bị phẫn uất oan uổng.
“Không phải ngươi nói không ám sát nổi sao, nếu như không ám sát được vậy thì chờ hắn đi ra ngoài, ta cũng có thể phái người khác đi ám sát.” Thiên Yêu Long Nhân hiền hòa nhỏ nhẹ khuyên giải.
Thiên Yêu Long Nhân cũng biết những lời vừa rồi của mình kích thích lòng trung thành của n Côn nên nhẹ giọng an ủi.
“Không được, ta muốn đích thân ra tay, chờ ta giết đệ tửa kia của Kiếm Đế cung thì giao Ngư Vương cho ngươi.” Giọng điệu Lục Trần cố chấp nói.
Thiên Yêu Long Nhân lập tức quan tâm nói: “Được thôi, vậy khi Côn Côn ngươi ám sát thì cẩn thận chút, cố gắng đừng để bại lộ, nếu như thật sự không được thì ta phái người tới trợ giúp ngươi.”
Lục Trần không nói chuyện, trực tiếp cắt đứt, lại chuẩn bị sống cuộc sống Thiên Yêu Long Nhân một thời gian.
Thiên Yêu Long Nhân thấy thủy tinh truyền tin im lặng, lần này cũng là lần đầu tiên không đập nát thủy tinh truyền tin, ngược lại nhẹ giọng thì thào lẩm bẩm: “Côn Côn a, ngươi ngàn vạn không được xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Bình thường sau khi bọn họ khuyến khích người phản bội thì khiến người phản bội thay bọn họ hoàn thành các loại nhiệm vụ, căn bản sẽ không quan tâm người phản bội sống hay chết.
Nhưng Số Một này không thể có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Bởi vì trên người của hắn lại có Ngư Vương mà Vương tử điện hạ cần.
...
Lục Trần cất thủy tinh truyền tin, lấy ra một khối phù bài màu trắng, ném vào không trung.
Phù bài hơi sáng lên, một luồng sức mạnh xé rách trời đất nhộn nhạo, sau đó một cánh cửa đột nhiên xuất hiện.
Cũng ngay lúc cánh cửa xuất hiện, bầu trời biển lửa, Hỏa Diễm tôn giả cảm nhận được luồng dao động sức mạnh này, lười biếng mở mắt, sau khi nhìn thoáng qua lại nhắm hai mắt lại.
Bởi vì Lục Trần đi quy tắc kiếm đạo nhập Thánh Vương không thành công đã lâu nên chuẩn bị đi đến đại bản doanh của Kiếm Đế cung hỏi tiền bối một chút, tốt nhất có thể tìm người giải thích nghi ngờ cho hắn.
Theo cánh cửa không gian đọng lại, thân hình Lục Trần chợt lóe, trực tiếp tiến vào bên trong.
“Thằng nhãi chết tiệt kia, ngươi còn dám trở lại?” Vừa mới đi vào, một tiếng gầm thét tức giận đến cực điểm nổ tung bên tai Lục Trần.
Nghe thấy âm thanh tức giận quen thuộc, trong lòng Lục Trần lộp bộp, quay đầu đã nhìn thấy một gương mặt hung thần ác sát ngay trước mắt.
Lục Trần nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi ở cự ly gần, thầm kêu xui xẻo.
Chủ nhân của khuôn mặt này không ai khác chính là Vương Phúc Hải, trưởng lão của Kiếm Đế cung xử lý thân phận cho đệ tử mới đến, có tu vi ở cảnh giới Thánh Đế sơ kỳ.
Tại Kiếm Đế cung cũng là một nhân vật cao tầng.
Lục Trần thầm rủa một câu xui xẻo, vị trưởng lão này vì sao không ngủ, lần đầu gặp, tiếng ngáy của hắn chấn động trời cao, hoàn toàn gọi không dậy.
“Chào trưởng lão!”
Lục Trần chớp mắt, bộ dạng rất vô tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận