Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 796: Kiêu ngạo

Hổ tộc luôn tỏ ra cường thế độc đoán mà bây giờ lại có chút sợ hãi thanh niên này.
Giờ phút này dù bọn họ có ngu xuẩn đến đâu cũng biết thanh niên này nhất định có thân phận rất cao nên mới làm cho Hổ tộc phải kiêng kị.
"Thật hay giả quan trọng lắm sao?" Lục Trần liếc Hổ tộc rồi thản nhiên hỏi: "Nếu đã vậy thì giết kẻ nào đó nhiều chuyện đi, ta không muốn nghe hắn nói nhảm nữa."
Lời vừa nói xong, những người ngoài cuộc lại kinh ngạc lần nữa.
Người này đang ra lệnh cho Thánh Vương Hổ tộc sao?
Cho dù là người của hoàng thất Huyết Viêm hay đám Hàn Thiếu Minh cũng nhận ra thanh niên này có thân phận cực kỳ bất phàm, ít nhất có thể khiến Hổ tộc có chút kiêng kị.
Hơn nữa từ việc cường giả Hổ tộc giận mà không dám nói có thể thấy được dường như hai bên vẫn còn thù hận.
Tuy nhiên, bối cảnh của đối phương cường đại đến mức nào mới có thể ra lệnh cho Hổ tộc?
Lòng Huyết Hầu Liệt đã nguội lạnh, thân phận của người đó khủng bố hơn rất nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.
Hắn đã hoàn toàn đắc tội đối phương nên chỉ có thể thầm cầu nguyện cường giả Hổ tộc sẽ không nghe lệnh người đó.
Huyết Viêm nheo mắt, không biết đang nghĩ gì.
Những người của hoàng triều Nam Bình bên cạnh cũng chỉ là người quan sát, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ.
"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"
Thánh Vương Hổ tộc ban nãy lạnh lùng hỏi.
Hắn nghe truyền âm của đồng bạn bên cạnh nên mới biết người trước mặt này là Lục Trần. Đồng thời hắn cũng biết được người này không chỉ có bối cảnh ở Thanh vực mà ở Huyền vực cũng có bối cảnh đồ sộ, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Nhưng hắn là Thánh Vương của Hổ tộc và hai bên cũng đang có mối thù như nước lửa với nhau.
Sao có thể nghe lệnh Lục Trần.
Huyết Hầu Liệt nghe cường giả Hổ tộc nói xong bèn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hổ tộc có căn cơ hùng hậu và địa vị tách biệt ở Thanh vực, cho dù thanh niên này có bối cảnh tương đương với thực lực của Hổ tộc thì hắn cũng không thể ra lệnh cho Hổ tộc.
Nếu đã vậy, chắc là hắn an toàn rồi.
"Vậy thì không nể mặt Hổ tộc nữa." Lục Trần thờ ơ nói, bàn tay hắn khẽ rung lên, thoáng cái đã xuất hiện thêm một bình rượu. Hắn mở ra rồi tự rót cho mình một ly, sau khi được lấp đầy, một mùi hương nồng nặc mang theo hổ sát chi khí toả ra, chẳng mấy chốc đã ngập tràn khắp không gian.
Những người xung quanh ngửi được luồng hơi thở này đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Rượu mà người này mang ra là Hổ Liệt tửu?
"Grào."
Đám cường giả Hổ tộc ở đây, bao gồm cả thanh niên kia đều trầm giọng rít gào, phía sau họ hiện ra một con bạch hổ cao ngất mang ánh mắt sắc bén cùng với yêu khí tràn đầy càn quét khắp đất trời.
"Hổ Liệt tửu này không tệ, vừa uống đã hết. Sau khi uống xong, ta sẽ lại đi lùng mấy con hổ Yêu Thánh Vương để ủ rượu." Lục Trần nhấp một ngụm rồi lầm bầm như đang nói với mình, vừa giống như đang nói chuyện với bốn con Hổ yêu bên cạnh.
Ngang ngược!
Sao có thể ngang ngược đến thế!
Hổ Liệt tửu là 'cấm phẩm' đối với mười vực, về cơ bản không có thế lực nào trong mười vực dám uống Hổ Liệt tửu. Cho dù nội tình có cường thịnh như Hổ tộc cũng không dám làm vậy
Tại sao?
Những thế lực cao tầng mạnh hơn Hổ tộc có thể không sợ, nhưng quan trọng là họ vẫn còn suy nghĩ cho tiểu bối nhà mình.
Hổ tộc đã muốn động thủ thì sẽ mặc kệ bối cảnh của ngươi thế nào, thậm chí bọn chúng sẽ chỉ nhắm vào những tiểu bối để xuống tay.
Vì vậy, những thế lực yếu hơn Hổ tộc không dám uống vì sợ sẽ bị trả thù điên cuồng, những thế lực mạnh hơn Hổ tộc cũng không dám uống vì nghĩ cho tiểu bối nhà mình, tất nhiên, có thể uống trộm.
Nhưng giống như thiếu niên này uống ngay trước mặt Hổ tộc, xem chừng có thể coi là người đầu tiên trong mười vực.
Đặc biệt là sự cuồng vọng trong giọng điệu của hắn vô cùng rõ ràng, còn nói sau khi uống rượu xong sẽ đi săn mấy con Hổ yêu Thánh Vương tiếp tục ủ rượu.
Những lời cũng được nói ra trước mặt ba Hổ yêu Thánh Vương.
Họ không thể không thừa nhận rằng thiếu niên này quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không ai bì nổi.
Ban nãy Hàn Thiếu Minh vốn muốn xin một ly Tiên Nhân tuý, nhưng người kia đã từ chối, còn nói hắn không đủ tư cách.
Hiện giờ có vẻ như hắn không đủ tư cách thật.
Ít nhất hắn không dám uống Hổ Liệt tửu trước mặt Hổ tộc, cũng không dám nói muốn săn Hổ yêu cấp Thánh Vương. Hắn không có thực lực đó, sư tôn sau lưng hắn cũng không đắc tội nổi Hổ tộc.
Hắn không dám, nhưng thanh niên trước mặt lại dám.
"Khinh người quá đáng."
Cường giả Hổ tộc tức giận đến nỗi lỗ mũi phả ra hơi nước, hư ảnh bạch hổ sau lưng hắn càng trở nên chân thực giống như bạch hổ chân chính mang theo uy áp bức người, có thể thấy bốn con Hổ yêu này đang phẫn nộ cỡ nào.
"Lục Trần, đã nghe nói ngươi cuồng vọng từ lâu, nhưng ngươi còn cuồng vọng hơn cả lời đồn." Thanh niên duy nhất của tộc Bạch Hổ tiến lên từng bước, đôi mắt hắn lộ ra sát khí lạnh lẽo, hắn lạnh giọng nói: "Hôm nay phải để cho Bạch Thiệu ta dạy cho ngươi một bài học."
Lục Trần liếc người nọ rồi nhàn nhạt trả lời: "Ngươi quá yếu, còn không đủ tư cách để ta ra tay."
"Cuồng vọng."
Bạch Thiệu hừ lạnh, hắn gầm lên một tiếng, đồng thời bộc phát ra một luồng khí tức vô cùng bạo liệt, sau đó hai tay kết ấn, một con bạch hổ khổng lồ xuất hiện. Uy áp xen lẫn sát khí nồng đậm lan tràn ra ngoài, trong mắt hổ mang theo hung uy không ai sánh bằng. Bạch hổ vừa há miệng ra, một luồng sức mạnh mang theo tính chiếm đoạt bùng nổ, nhanh chóng hấp thụ linh lực bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận