Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 529: Họa từ miệng mà ra (2)

Nếu như cứ luôn ỷ vào Hoàng gia mạnh mẽ, không xem tiểu bối Nguyên Thần cảnh này là gì, đối nghịch với hắn, có lẽ lần sau sự việc ở Nguyên gia sẽ giáng xuống đầu Hoàng gia.
Nguyên gia bị điều động tận mười người, còn thảm hơn bọn họ.
“Ngoại trừ Hoàng Thông ra, còn cần một người trợ giúp, sẽ do các ngươi lựa chọn.” Lục Trần nhìn thấy Hoàng gia phối hợp như thế, cũng tương đối hài lòng.
“Yên tâm, Hoàng Thông sẽ trở về vinh quang!” Lục Trần cười ha hả nói.
Người của Hoàng gia nghe Lục Trần nói, thầm trợn trắng mắt, bọn họ không thèm tin, một khi Hoàng Thông tiến vào cung điện màu xám chắc chắn sẽ phải chết.
Bởi vì sao, bởi vì Hoàng Thông đã giết chết đồng môn sư huynh đệ của môn phái đối phương, đây là tử thù.
Với việc tiểu tử này dám giết chết Nguyên Kỳ ngay trên đường thì Hoàng Thông chết không thể nghi ngờ.
Rời khỏi Hoàng gia, Lục Trần lại đến Giang gia một lần, chỉ đích danh điều động Giang Viêm, không được có sai sót.
Nói xong lập tức rời đi, trở lại phủ thành chủ.
Mà làn sóng nghị luận ở ngoài giới vừa mới bắt đầu, chuyện xảy ra trong thời gian ngắn trong nháy mắt kích nổ toàn thành khiến cho vô số người hóa đá, ngổn ngang trong gió.
“Vậy mà tiểu tử này lại nghĩ ra được chiêu này, âm độc vãi!”
“Tiểu tử thật sự rất âm hiểm!”
Vô số nhân vật cao tầng của đại gia tộc hít một hơi khí lạnh.
Lúc đối phương buông lời tàn nhẫn trước mặt toàn thành, mọi người còn cảm thấy đây là một trò đùa, một Nguyên Thần cảnh uy hiếp bọn họ quả thật chính là hoang đường.
Bọn họ nghĩ đến rách đầu cũng không nghĩ ra được, một Nguyên Thần cảnh không có phủ thành chủ che chở sao có thể uy hiếp được bọn họ, điều này hoàn toàn không có khả năng.
Chỉ là đối phương nghĩ ra được một cách, lấy danh đẹp cho bọn họ đi phá hủy cung điện màu xám, muốn điều động người, khai đao với tiểu bối của bọn họ.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến cung điện màu xám, phủ thành chủ không thể không phối hợp.
Cho nên mấy tiểu bối ban đầu nhảy ra khiêu khích đều gặp xui xẻo.
Giây phút này, gia tộc có đệ tử Kiếm Đế cung ở thành Vô Song đều dựng lông lên, lập tức hạ mệnh lệnh dặn dò xuống dưới, nếu như có người thì lập tức thả ngay, nếu như không có thì tuyệt đối đừng đắc tội với đệ tử đến từ Kiếm Đế cung.
Ít nhất trước lúc bọn họ chưa đi ra khỏi nơi này thì tạm thời không đắc tội được với đệ tử của Kiếm Đế cung.
Một ngày sau, bên ngoài phủ thành chủ tụ tập một đám người, trưởng bối của tứ đại gia tộc Nguyên gia, Đàm gia, Hoàng gia, Giang gia dẫn người mà Lục Trần đã chọn đến.
Người được Lục Trần lựa chọn, ví dụ như dòng họ với Nguyên Chính Thanh của Nguyên gia, Đàm Phong của Đàm gia, Hoàng Thông của Hoàng Gia, Giang Viêm của Giang gia, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch, ai nấy đều giống như cha mẹ qua đời.
Bởi vì hôm nay là ngày phá bỏ cung điện màu xám, bọn họ không đi cũng phải đi.
Ngoại trừ tứ đại gia tộc ra còn có vô số người vây xem, những người vây xem này là lượng lớn võ giả Vương cảnh với Hoàng cảnh, bên trong còn ẩn nấp cường giả Thánh cảnh.
Không ngoại lệ, tầm mắt của mỗi người đều rơi vào trên người Lục Trần, thầm cảm khái, không thể không nói thanh niên này thâm quá rồi.
“Nếu ngươi dám giết người của ta, đợi ngươi không còn giá trị lợi dụng, ta ắt sẽ giết ngươi!” Một lời uy hiếp lạnh lùng truyền vào trong tai Lục Trần, Lục Trần ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mặt Nguyên Chính Thanh không chút thay đổi đứng trong đám người.
Khóe miệng Lục Trần nhếch lên nụ cười đùa giỡn, hắn cũng không biết nên chửi bới như thế nào, chẳng lẽ không sợ mình tiếp tục nhắm vào dòng họ của hắn sao.
Hoặc là cho rằng mình không dám giết hắn?
Cũng đúng, dù sao Nguyên Chính Thanh cũng là cường giả Thánh Quân cao cao tại thượng, mà hắn chỉ là Nguyên Thần cảnh, thua kém Thánh Quân đâu chỉ mười vạn tám ngàn dặm, thân là một cường giả Thánh Quân tất nhiên trong lòng có kiêu ngạo của hắn, trong lòng xem thường một Nguyên Thần cảnh như Lục Trần, cho nên đến giờ không biết sống chết mà uy hiếp hắn.
Lục Trần lắc đầu, lười để ý tới uy hiếp của Nguyên Chính Thanh.
Nếu bản thân sợ hắn uy hiếp thì đâu dám đào hố người Nguyên gia hắn.
Nhưng công việc bên ngoài thì vẫn phải làm, Lục Trần lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn, nói: “Yên tâm, ta sẽ dẫn bọn họ trở về đầy vinh quang.”
“Tiền bối, đi thôi!”
Lục Trần nhìn một lão giả bên cạnh nói.
Lão giả này là Thánh Vương phủ thành chủ phái ra để dẫn hắn tiến vào cung điện màu xám.
“Đi!”
Lão giả nghe thấy lời của Lục Trần, cả người phóng thích ra ma khí mênh mông bao vây mười lăm thanh niên với Lục Trần, trong nháy mắt rời khỏi nơi này, đi đường với thời gian khoảng một nén hương thì dừng lại.
Lúc này, bọn họ dừng lại trên một ngọn núi, lão giả chỉ vào tòa kiến trúc như ẩn như hiện ở xa xa, nói: “Cung điện màu xám ở đó, các ngươi đi đi!”
“Đi thôi, các vị!”
Lục Trần nhìn mười lăm người ở bên cạnh mang theo ý cười, sải bước đi về phía trước.
Mười lăm người ý thức được tiến vào trong cung điện màu xám, người này nhất định sẽ ra tay với bọn họ, bởi vì cung điện màu xám có thể ngăn cản thần niệm của cường giả Thánh cảnh dò xét, người bên ngoài không biết bên trong sẽ xảy ra tình hình gì.
Bọn họ dùng thần niệm truyền âm, âm thanh mang theo sát ý lạnh thấu xương: “Đợi lát nữa hẵng tiến vào bên trong, chúng ta xuống tay trước đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận