Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1651: Bị thương

Lục Trần ngẩng đầu nhìn chưởng ẩn khổng lồ đang giáng xuống, hai mắt hắn bắn ra tia sáng sắc bén như kiếm, một luồng kiếm ý cường đại tuôn trào từ trong cơ thể mãnh liệt như sông, ngược dòng xông lên va chạm với chưởng ấn ngất trời.
Rắc!
Kiếm ý trực tiếp xuyên thủng chưởng ấn khổng lồ khiến nó bị vỡ vụn, đồng thời tạo ra dư âm kiếm đạo đáng sợ càn quét mấy ngàn dặm, chấn động kịch liệt.
Mặc Vân Thánh nhìn thấy chưởng ấn khổng lồ bị Lục Trần phá vỡ, con ngươi hơi co lại, nội tâm chấn động, thanh niên đối diện lại phá được đòn công kích của hắn, đây là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Hắn có tu vi Thần Hoàng trung kỳ, còn đối phương chỉ là Chân thần, chênh lệch giữa hai người khác nhau một trời một vực.
Trong chốc lát, Mặc Vân Thánh sững sờ tại chỗ.
Vẻ mặt những người bên dưới cũng dại ra theo, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chưởng ấn khổng lồ vừa rồi mang khí thế uy nghiêm mà lại mạnh mẽ, dù cách xa xa vạn dặm nhưng dao động cuồn cuộn truyền ra vẫn khiến họ phải khiếp vía cùng ớn lạnh trong lòng.
Uy năng của cấp bậc Thần Hoàng không có khả năng chống cự lại được, tu hành giả dưới Thần Hoàng hoàn toàn không thể ngăn cản được.
Nhưng bọn họ đã tận mắt nhìn thấy một tia sáng xé toạch chưởng ấn khổng lồ và khiến nó tiêu tán.
Không cần phải nghĩ cũng đoán được tia sáng kia là công kích của thanh niên nào đó.
"Đến lượt ta, mời tiếp một chiêu cuối cùng của ta." Sau khi phá chiêu xong, Lục Trần ngẩng đầu nhìn Mặc Vân Thánh với ánh mặt tràn ngập ý chí chiến đấu.
Mặc Vân Thánh nghe lời Lục Trần nói xong, ánh mắt hiện lên một tia hứng thú, lòng hắn tự hỏi giới hạn của người này ở đâu và liệu đối phương thực sự có thể đả thương hắn không.
Vì vậy, Mặc Vân Thánh không phản ứng gì mà chỉ lẳng lặng chờ người đó ra tay.
Một tia sáng chói lọi hơn cả mặt trời phát ra từ thân thể Lục Trần, từng tia kiếm ý hội tụ với nhau và xuyên qua bầu trời. Kiếm khí sáng chói bao phủ bầu trời, khắp nơi đều truyền đến tiếng kiếm rít bén nhọn như có thể đâm thủng màng nhĩ.
Trên trời cao, từng tia kiếm ý lần lượt sáng lên như ánh sáng, chói mắt như tia chớp đến mức khiến người ta không mở nổi mắt. Những ánh sáng lấp lánh này liên tiếp nổi lên và tổ chức thành một chiếc lưới khổng lồ phong toả mấy ngàn dặm.
Thức thứ hai trong Toả kiếm quyết cuối cùng đã được Lục Trần sử dụng.
Giờ phút này, tất cả những kiếm ý lang thang trong đất trời đều được kích hoạt, sau khi tạo thành một tấm lưới khổng lồ tựa như được ban cho sinh khí khiến uy lực của mỗi tia kiếm ý đều tăng lên gấp mấy lần.
Kiếm khoá thiên địa cũng có nghĩa là kiếm ý có thể phong ấn đất trời, đương nhiên đây cũng chỉ là cách nói cường điệu, còn lâu mới có thể đạt tới trình độ đó.
Với tu vi hiện tại của Lục Trần chỉ phong toả được hai đến ba nghìn dặm thôi.
Nhưng vậy cũng đủ rồi.
Kiếm khóa thiên hạ là thăng cấp của lồng kiếm ban nãy, uy lực lớn hơn so với với thức thứ nhất, phạm vi phong toả cũng rộng hơn, là kỹ năng tiêu diệt tập thể quy mô lớn, đồng thời cũng có thể một mình vây hãm kẻ địch mạnh.
Đương nhiên, tiêu hao thân thể cũng vô cùng khủng bố, với bối cảnh linh lực hiện tại của Lục Trần chắc chỉ có thể sử dụng hai lần.
Đứng dưới thế giới kiếm ý, Mặc Vân Thánh nhìn từng luồng kiếm quang sáng hơn trước đó gấp mấy lần, khí tức sắc bén phát ra từ chúng cũng tăng lên rất nhiều, trên mặt Mặc Vân Thánh lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Trước đó, Mặc Vân Thánh đã bị hành động tâm lý của Lục Trần làm cho kinh ngạc và chấn đống, điều đó có nghĩa là hắn tán thành uy lực công kích của đối phương nhưng không hề để trong lòng, uy lực công kích mà đối phương thể hiện không thể làm hắn bị thương.
Nhưng lần này hắn lộ vẻ ngưng trọng có nghĩa là hắn cảm nhận được một chút uy hiếp trong kiếm khoá thiên địa.
Mặc Vân Thánh có cảm giác rằng nếu hắn không phòng bằng toàn bộ sức lực của mình, hắn sẽ bị thương.
Khi vẻ mặt Mặc Vân Thánh trở nên ngưng trọng, Lục Trần vươn tay ra nắm chặt khoảng không trước mặt, tấm lưới do kiếm ý hoá thành nhanh chóng thu hẹp lại thành một phạm vi nhất định và bao lấy Mặc Vân Thánh, sau đó nổ tung ầm ầm như pháo hoa nở rộ.
Ầm ầm!
Một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, tiếng gầm rút không ngừng vang lên trên trời cao.
Ánh sáng trắng chói mắt bao phủ vạn vật, dao động huỷ diệt chấn động giống như trời long đất nứt, không gian xuất hiện vài khe nứt lớn đe ngòm.
Mặc Vân Thanh ở trong ánh sáng trắng rực rỡ không rõ sống hay chết.
Hơi thở Lục Trần có chút suy yếu, sau khi dùng kiếm khoá thiên địa xong đã tiêu hao gần một nửa thể lực của hắn.
Ánh mắt của Lục Trần tập trung gắt gao vào chuyển động của vòng sáng trắng, kiếm khoá thiên địa là sát chiêu mạnh nhắn mà hắn có thể thực hiện cho đến nay mà không cần sử dụng đến bảo vậy. Nếu chiêu này vô dụng với Mặc Vân Thánh, điều đó có nghĩa là với tình trạng hiện tại của mình, hắn thật sự không thể đối phó được với Thần Hoàng.
Khi ánh sáng trắng từ từ biến mất và tàn dư còn sót lại từ chiêu huỷ diệt vừa rồi yếu dần cho đến khi nó biến mất, Mặc Vân Thánh xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Lục Trần đã nở nụ cười.
Giờ phút này, bề ngoài của Mặc Vân Thánh cực kỳ thê thảm, ít nhất là bộ dạng trông có vẻ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận