Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 571: Liễu Khuynh Thành thất vọng (2)

Xung quanh hình thành nốt nhạc, giống như những mảnh vỡ của đại đạo bay múa ùa vào tâm trí Lục Trần.
Vì vậy trên mặt thức hải của Lục Trần lại ngưng tụ ra một đám nốt nhạc. nốt nhạc rung động có quy luật, ngưng tụ thành từng mũi tên lửa vô cùng hung ác công kích xuống thức hải của Lục Trần.
Tuy nhiên, một tầng lửa màu đen đã bao trùm trên thức hải.
Khi những mũi tên lửa này rơi xuống, tất cả đều bị ngọn lửa màu đen ngăn lại.
Tuy rằng mũi tên lửa ngay lập tức phát nổ khi nó chạm vào chướng ngại vật rồi hoá thành một ngọn lửa, nhưng ngọn lửa nhỏ nhanh chóng bị thần hỏa hấp thụ.
Cho dù có bao nhiêu mũi tên lửa rời xuống thì thức hải của Lục Trần vẫn nguyên vẹn không hư hại gì.
"Quả nhiên thần hỏa có thể đỡ đòn khi thức hải bị công kích." Hai mắt Lục Trần sáng lên, trong lòng vô cùng kích động.
"Quái vật."
Hư ảnh của Nhậm Tiêu Dao ở bên cạnh thấy sắc mặt Lục Trần bình tĩnh, mắt hắn như muốn trợn ra ngoài.
Hắn không hiểu tại sao Liễu Khuynh Thành tấu lửa cháy chước hồn lại không có tác dụng với tiểu tử này. Sáu đại cầm khúc phụ trợ lẫn nhau vượt qua Chí Tôn pháp, sau khi bị giải trừ cũng thuộc loại công pháp đứng đầu trong những công pháp cấp Thánh.
Tuy Liễu Khuynh Thành mới học nên chưa thể thuần thục nhưng cũng đủ để đối phó với võ giả cùng cảnh giới rồi.
"Nếu sau này gặp phải công kích nhằm vào nguyên thần, dùng thần hỏa ngăn cách nó, như vậy ngay cả khi đột phá được lớp phòng ngự của thần hỏa cũng có thể giảm đi rất nhiều sát thương." Lục Trần lẩm bẩm: "Dùng nguyên thần công kích nguyên thần, có thể sẽ bị phản phệ nghiêm trọng."
Khi định thần lại, Lục Trần không thể không cảm thán, thần hỏa thật sự có quá nhiều tác dụng thần kỳ.
Thấy Liễu Khuynh Thành có hơi ủ rũ, Nhậm Tiêu Dao an ủi: "Khuynh Thành, ngươi còn chưa lĩnh hội hết liệt diễm chước hồn. Thực lực ngươi phát huy ra còn chưa đủ một phần mười, đừng nản lòng."
Liễu Khuynh Thành nhanh chóng thoát khỏi trạng thái chán nản, hai mắt sáng ngời, nghiêm túc nói: "Tiền bối nói rất đúng, Khuynh Thành không nên tiêu cực, phải chăm chỉ tu luyện cầm khúc."
"Có trách thì trách sư huynh quá biến thái." Nói xong bèn cho Lục Trần một ánh mắt xem thường, có một vị sư huynh xuất sắc như vậy thật muốn đánh người mà.
Lục Trần mang vẻ mặt vô tội sờ mũi, hắn đã làm gì sai à?
Nhậm Tiêu Dao vuốt râu cười nói: "Cần cù thì bù thông minh. Với thiên phú của ngươi, chưa tới một năm sẽ hoàn toàn có thể lĩnh hội hết những cầm khúc này. Nếu có gì không hiểu hãy hỏi ta, ta sẽ giải đáp câu hỏi của ngươi bất cứ lúc nào."
Liễu Khuynh Thành cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối, e là sau này sẽ thường xuyên làm phiền tiền bối rồi."
Nhậm Tiêu Dao cười nói: "Khách khí như vậy làm gì. Ngươi tu hành Tiêu Dao cầm phổ cũng coi như một nửa đệ tử của ta rồi."
Ngay khi cả hai đang nói chuyện, Quý Nhiên và Tử Hằng đi thẳng tới biệt viện mà không bị ngăn trở, cả hai xuất hiện trong tầm mắt của ba người họ.
Bởi vì hộ vệ bên ngoài quen hai người họ, cũng biết họ là bằng hữu của Kiếm Tam công tử nên không hề ngăn cản.
Lục Trần nhìn hai người họ, vuốt cằm hỏi: "Tứ Thánh sơn còn lại bao nhiêu đệ tử, đã bị diệt hết toàn bộ rồi sao?"
Quý Nhiên bước đến và nói: "Không, chỉ có một số đệ tử bình thường chết. Bốn truyền nhân kia không thấy đâu, cũng không tiếp tục ở lại thành Vô Song, chắc là chúng đã trốn đi."
Lục Trần xua tay, không để tâm nói: "Chạy đi chạy đi, mấy con cá nhỏ mà thôi."
"Tiểu tử, tốt xấu gì lão phu cũng là một trong những người sáng lập Tứ Thánh sơn. Ngươi có thù hận gì với bọn họ mà lại giết người vô cớ như thế?" Nhậm Tiêu Dao bên cạnh khó chịu trừng mắt với Lục Trần.
Nhìn hắn thảo luận về chuyện giết người của Tứ Thánh sơn trước mặt mình, như vậy mà được à? Có thể tôn trọng người sáng lập Tứ Thánh sơn là hắn một chút được không?
Mặc dù Cầm Ngọc, truyền nhân của Cầm Thánh nhân đã kể rằng đệ tử Kiếm Đế cung vô duyên vô cớ sát hại bọn họ, còn mời hắn làm chủ, nhưng chỉ để lại cho hắn một chút sức mạnh nguyên thần có thể sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào. Hắn có tâm nhưng bất lực, không giúp được gì.
Nhưng hắn đã truyền cầm phổ cho sư muội của Lục Trần, xem như là một nửa sư phụ của sư muội hắn, dù thế nào chăng nữa thì bọn họ cũng có một chút quan hệ.
Vì thế Nhậm Tiêu Dao đã bất mãn chất vấn.
"Đây là tàn hồn của ai vậy?" Tử Hằng nhìn Nhậm Tiêu Dao rồi hỏi.
Nghe trong ý của người kia, một trong những người sáng lập Tứ Thánh sơn?
Lục Trần trừng mắt nhìn Nhậm Tiêu Dao, đồi chọi gay gắt: "Đó là những người nắm quyền trong môn phái mà ngươi lưu lại. Nếu không phải do âm mưu của bọn họ, làm sao đệ tử Kiếm Đế cung lại tấn công đệ tử Tứ Thánh sơn một cách vô lý được."
Nói xong, Lục Trần hả hê nói: "Không chừng Tứ Thánh sơn bên ngoài đã bị tiêu diệt toàn bộ, thế lực do ngươi tạo ra xem như tan thành mây khói."
"Ngươi có ý gì?" Nhậm Tiêu Dao khó hiểu hỏi, nhìn chằm chằm Lục Trần.
Lục Trần bắt chéo chân liếc Quý Nhiên với vẻ biếng nhác nói: "Ngươi giải thích cho hắn nghe."
Quý Nhiên lập tức kể về âm mưu giữa Tứ Thánh sơn và Ma tộc bất tử.
Thực ra cũng không hẳn là âm mưu, chẳng qua cung điện màu xám quá nguy hiểm, không phải yêu nghiệt tuyệt đỉnh thì không thể phá giải. Tứ Thánh sơn cố tình lừa vô số người vào chịu chết, người chết quá nhiều sẽ khiến đám đông tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận