Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1034: Giải quyết ân oán cá nhân

Lão giả nhìn thấy Lục Trần tiếp cận, sắc mặt hơi thay đổi, hắn am hiểu thần thông sóng âm nhằm vào nguyên thần, trời sinh, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lục Trần thi triển kiếm thế đáng sợ, hắn vẫn không sợ hãi.
Nhưng cơ thể lại là điểm yếu của hắn, rất yếu ớt.
Ánh sáng đen xung quanh lão giả tăng vọt, tử khí nồng đậm tràn ngập hóa thành từng con quạ đen, hàng trăm đến ngàn con quạ đen xuất hiện.
Năm luồng kiếm quang sáng ngời xuyên thấu vô số quạ đen, quạ đen lần lượt tan vỡ dưới kiếm khí sắc bén rồi hoàn toàn biến mất.
Lão giả lộ vẻ sợ hãi, kiếm khí của Lục Trần quá đáng sợ, hoàn toàn không chặn được, hắn há miệng muốn phát động công kích nguyên thần lần nữa, nhưng Lục Trần đến gần, nắm đấm phóng ra lực lượng lôi điện giống như một mặt trời nhỏ chói mắt.
Đây là quy tắc lôi đình nồng đậm, một quyền của Lục Trần ẩn chứa tinh túy lôi đình đủ để trọng thương đối phương.
Lão giả cảm nhận được uy hiếp, vừa khiếp sợ vừa sợ hãi, bởi vì quy tắc lôi đình khắc chế hắn, một quyền này của Lục Trần mang theo lực lượng khiến hắn cảm nhận được khiếp sợ.
Đồng thời cũng rất nghi hoặc, Thánh Quân bình thường dưới tiếng kêu của mình, nguyên thần sẽ chấn động, sớm hôn mê.
Nhưng thanh niên mới Thánh cảnh trước mắt đã hứng lấy hai luồng công kích nguyên thần.
Trong lòng lão giả dâng lên khiếp sợ mãnh liệt, rất muốn thi triển sóng âm thần thông độc đáo nhưng cần phải tụ lực, trước đó liên tiếp phát ra hai luồng đã hao phí không ít tinh khí của hắn, mà nắm đấm của Lục Trần cách thân thể hắn chưa đến nửa mét.
Phụt!
Xung quanh thân thể lão giả nở rộ một làn khói đen nồng đậm bao phủ thân thể hắn, sau một khắc khói đen khuếch tán, một con quạ đen kịt bay ra từ trong khói đen.
“Đi đâu?”
Lục Trần chợt quát một tiếng, di hình hoán ảnh, kẹp lấy một luồng kình phong, vung ra một quyền, phóng thích ra lôi điện khủng bố, cương mãnh bá đạo, nặng nề đánh lên trên thân quạ đen.
“Két!”
Mọi người chỉ nghe thấy quạ đen kêu lên một tiếng, quạ đen trên không trung nổ tung, tan rã, lông vũ màu đen rải rác trên mặt đất.
Lão giả hóa thành hình thái quạ đen, thân thể thật sự là quá yếu, bị một quyền của Lục Trần đánh bạo thân thể, khi nguyên thần của lão giả bay ra ngoài thì một luồng kiếm quang rực rỡ xuyên thấu nguyên thần, trực tiếp chia làm hai, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, sau đó lập tức yên tĩnh lại.
Lão giả ngã xuống.
Dạ Phong với người của Hoàng triều Dạ Lang nhìn thấy cảnh này, thân thể phát lạnh, trong mắt lộ ra sợ hãi vô tận.
Bọn họ vốn tưởng lão giả có thể trọng thương nguyên thần của Lục Trần, nhưng tuyệt đối không ngờ Lục Trần lại đỡ được.
Giết chết lão giả, Lục Trần ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi đỏ thẫm.
Nguyên thân của hắn bị tổn thương, ý thức đều có chút mơ hồ.
Hắn lập tức ngồi xếp bằng trên mặt đất vận công chữa thương.
“Chắc hẳn nguyên thần của hắn đã tổn thương nghiêm trọng, giết hắn!” Dạ Phong nhìn thấy sắc mặt Lục Trần trắng bệch, vận công chữa thương, lạnh giọng truyền âm.
Rất nhiều tinh nhuệ Thánh cảnh đi theo bên cạnh hắn lập tức động đậy, đằng đằng sát khí phóng về phía Lục Trần, nhưng Lục Trần lại cảm giác được, thân thể sáng lên, bắn ra từng luồng kiếm khí sáng chói, giọng khẽ ngâm, tinh nhuệ Hoàng triều Dạ Lang đang xông đến ngã trong vũng máu, bị kiếm khí xuyên thủng thân thể.
Bọn họ đã quên mất một đạo lý, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.
Mặc dù Lục Trần bị thương nhưng đối phó với võ giả cùng cấp bậc cũng là tiện tay có thể trấn áp.
Dạ Phong nhìn thấy tinh nhuệ Thánh cảnh đi theo mình vừa đối mặt đã bị tàn sát, đó là kiểu đơn phương hành hạ đến chết, hiện tại Hoàng triều Dạ Lang chỉ còn lại một mình hắn, một luồng hàn khí sinh sôi tự tận đáy lòng nhanh chóng truyền khắp toàn thân, hắn loạng choạng rút lui.
Lúc này, Lục Trần mở to mắt nhìn về phía Dạ Phong.
Dạ Phong giống như bị tử thần nhìn chằm chằm, toàn thân sợ hãi, lắp bắp nói: “Đừng, đừng giết ta.”
Giờ phút này, Dạ Phong không còn tư thái ưu việt tự tin mà là vô cùng sợ hãi, kiên trì cầu xin tha thứ.
Một luồng ánh sáng trắng hiện lên.
“Ngươi không thể giết ta…”
Dạ Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, rồi lập tức im bặt dừng lại.
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Ấn đường của Dạ Phong đau nhức, trời đất quay cuồng, cả phiến thiên địa đang đảo lộn, cuối cùng dùng ánh mắt lưu luyến nhìn thoáng qua thế giới xinh đẹp, ý thức rơi vào một mảng tối tăm.
Dạ Phong chết đi, chuyện nơi này xem như hạ màn, Lục Trần chuyên tâm vận công chữa thương, trong lúc đó, còn dành thời gian nhìn thoáng qua Mục Nguyên, thầm nghĩ có nên giết chết người đó hay không.
Suy nghĩ một lúc, vẫn là quyết định cho qua.
Đầu tiên, có Huyền Vũ đan thánh ở đây, chỉ dựa vào một mình hắn thì không cách nào giết chết Mục Nguyên được, thứ hai, cũng không cần vì chút chuyện nhỏ này mà suất lĩnh Chí Tôn Luyện Khí các khai chiến với Bồ Đề sơn, thứ ba, hắn còn có điều cầu xin Huyền Vũ đan thánh, thứ tư, còn có chuyện quan trọng hơn đợi hắn đi làm.
Nếu như sau này gặp được người này ở bên ngoài, đến lúc đó có thể thuận tay giết chết.
Chỉ liếc mắt một cái, vong hồn của Mục Nguyên đã bay lên, sắc mặt trắng bệch đến cực điểm, thân thể không ngừng run rẩy.
Mục Nguyên thật sự sợ, thi thể máu chảy đầm đìa đó vẫn chưa lạnh, hắn cũng không muốn biến thành một thi thể.
Cũng may đối phương chỉ nhìn thoáng qua hắn rồi dời mắt.
Mục Nguyên biết rõ là đối phương nể mặt Huyền Vũ sư tổ mới tha cho hắn.
Mục Nguyên thề, sau này gặp được thanh niên này, có thể trốn bao xa thì cố gắng trốn bấy xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận