Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 911: Bản lĩnh ăn chơi trác táng

Mộ Dung Thu hỏi: “Sao chứ, còn có mạnh hơn Thánh Vương đại thành sao?”
Băng Vũ cũng nhìn Lục Trần, cảm thấy Lục Trần nói rất đúng.
Lục Trần nói: “Lúc trước một bí cảnh nào đó ở Thanh vực mở ra đã có hai Đại Thiên tôn, một Chí Tôn chạy ra ngoài, hiện tại có lẽ ba cường giả này vẫn còn ở mười vực, đây chỉ là ta biết được, tất nhiên còn có thể có cường giả khác mà ta không biết.”
Lúc Lục Trần nói tới đây, nhìn Băng Vũ bên cạnh một cái, ánh mắt rất có thâm ý.
Lúc tới, Lục Trần hoàn toàn yên tâm, bởi vì hình như Băng Vũ đã đi qua Sơn Hải giới, vậy thì rất có khả năng cũng là Chí Tôn hoặc là nhân vật cấp bậc Thiên Tôn.
Khó trách từng rất tự tin nói “một mình tỷ tỷ là đủ”.
Mộ Dung Thu kinh ngạc nói: “Ngươi không nói giỡn chứ, chẳng lẽ ngươi đã gặp Thiên Tôn.”
Lục Trần liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói: “Thế giới rộng lớn như vậy, ra ngoài dạo nhiều chút đi.”
Mộ Dung Thu sờ cằm, nói: “Hiện tại thực lực của ta thấp quá, đợi sau khi thành Thánh sẽ đi tới vực khác lịch luyện.”
Hai người họ một đường nói chuyện, tùy ý tìm một khách điếm, kết quả được thông báo đã đầy khách, sau đó là khách điếm thứ hai, thứ ba, thứ tư cũng đầy khách, không còn phòng khác.
“Ba vị khách quan, thật sự xin lỗi, không còn phòng thừa nữa.” Lúc đến khách điếm thứ năm, một chưởng quầy phát phúc áy náy nhìn ba người họ nói.
Khá lắm, bọn họ cũng hiểu rõ nguyên nhân, bởi vì Thương Vương cung và Bách Lý thế gia liên hôn mở tiệc chiêu đãi bát phương cho nên khách điếm của thành Thương Vương ở trong trạng thái đầy khách, bởi vì qua năm ngày nữa chính là ngày nhân vật làm mưa làm gió Thương Huyền của Thương Vương cung thành hôn với thiếu nữ thiên tài Bách Lý Tuyết Vi của Bách Lý thế gia.
“Xem ra chúng ta phải ngủ trên đường rồi!” Mộ Dung Thu nhún vai.
Lục Trần liếc mắt nhìn Mộ Dung Thu một cái, nói: “Xuất ra bản lĩnh am hiểu của ngươi đi.”
“Bản lĩnh gì?” Mộ Dung Thu hơi sửng sốt.
Thấy Mộ Dung Thu không hiểu, Lục Trần tức giận mắng: “Đương nhiên là bản lĩnh ăn chơi trác táng, ngươi là thiếu chủ của Mộ Dung thế gia, không học được bản lĩnh trời sinh này sao?”
“Không có!” Mộ Dung Thu ngẩn người, vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Cái gì là bản lĩnh ăn chơi trác táng?”
“Ví dụ như thân phận của ngươi bày ở nơi đó, ngươi phải biểu hiện ra rất ‘chảnh’, nhìn đi, ta sẽ làm mẫu cho ngươi.” Lục Trần có chút nhớn nhác, sao Mộ Dung Thu lại không hiểu chứ, khiến hắn đành phải đích thân làm mẫu.
Lục Trần đột nhiên nắm chặt cổ áo ông chủ khách điếm phát phúc, giọng điệu càn rỡ xen lẫn hung tợn: “Ta phải ở lại khách điếm này, ngươi đi đuổi hết người ở bên trong đi.”
Vẻ mặt Lục Trần muốn bao nhiêu kiêu ngạo có bấy nhiêu kiêu ngạo, đồng thời một luồng khí thế khóa chặt ông chủ của khách điếm.
Ông chủ khách điếm chỉ là một võ giả Vương cảnh sơ kỳ, sao có thể chịu đựng được khí thế của Lục Trần, lộ ra vẻ khó xử: “Khách quan, xin đừng làm ta khó xử.”
“Cho ngươi mười phút đi đuổi người, nếu như không làm được thì ta sẽ đập tiệm của ngươi.” Vẻ mặt Lục Trần kiêu căng, cánh tay vung lên, trực tiếp quăng ông chủ khách điếm lên vách tường, ngã đến đầu óc choáng váng.
Mộ Dung Thu nhìn thấy hành động của Lục Trần, khóe miệng co giật, đây chính là bản lĩnh ăn chơi trác táng sao?
Lục Trần dùng ánh mắt “Bùn nhão không chặn được tường” nhìn Mộ Dung Thu mấy giây, sau đó nói: “Sau này học thêm nhiều chút, tên nhãi ngươi tốt xấu gì cũng là một Thánh Vương đại thành, lúc nên hống hách thì phải hống hách.”
Băng Vũ bên cạnh mỉm cười, trong đôi mắt đẹp lộ ra vui vẻ.
Ông chủ khách điếm bị khí thế của Lục Trần hù dọa, vội vàng đi thông báo cho khách nhân, rất nhanh, một đám khách nhân bị đuổi ra ngoài, sau khi ông chủ nói rõ tình hình thì bọn họ nhìn về phía ba người Lục Trần, muốn xem xem là ai lại làm càn như vậy.
“Nhìn gì mà nhìn, mau cút đi!” Lục Trần vô cùng hống hách nói.
Đám người bị đuổi ra ngoài phát hiện không nhìn rõ được khí tức của Băng Vũ, không muốn tìm phiền phức nên cùng lựa chọn rời đi.
“Ta lại muốn xem xem ai lại làm càn như vậy?” Đúng lúc này, một âm thanh tức giận đùng đùng truyền đến, chỉ thấy tầng hai có hơn mười người đi xuống, lấy hai trung niên dẫn đầu, dẫn theo một đám tiểu bối, nam nữ đều có, giờ phút này trên mặt một đám người đều lộ ra vẻ phẫn nộ.
Dường như không nghĩ tới sẽ có người bao hết khách điếm, còn tuyên bố muốn đuổi bọn họ đi.
“Là ngươi muốn đuổi bọn ta đi sao?” Có một nam tử trung niên bước ra từ trong đám người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Trần, trên thân người này tản mát ra từng luồng thánh uy chấn động, dám đoán đây là một cường giả Thánh cảnh.
“Bổn thiếu gia không thích ở cùng khách điếm với người lạ, cho nên ngươi vẫn nên cút đi cho thỏa đáng.” Giọng nói Lục Trần bình thản nhưng lại mang theo mười phần kiêu ngạo làm cho da mặt nam tử trung niên co giật, chợt lạnh giọng nói: “Được, ngươi là người đầu tiên to gan bảo người của Bách Lý thế gia ta cút ra khỏi khách điếm.”
Lúc nam tử trung niên vừa nói chuyện thì vừa nhìn Băng Vũ một cái.
Thực lực của hai thanh niên này rất yếu, chỉ có Hoàng cảnh, nhưng nữ tử cực kỳ xinh đẹp này quả thực khiến cho hắn nhìn không thấu, lập tức mở miệng tự báo gia môn là vì để nữ tử xa lạ kiêng kỵ.
“Bách Lý thế gia?”
“Ha ha, tên ăn chơi trác tàng này đá trúng tấm sắt rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận