Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1746: Lục Trần sợ rồi

Người này đương nhiên là Nguyệt Nhan, nàng chờ mấy giờ trên không trung mà không thấy Lục Trần xuất hiện, chờ đến khi hơi mất kiên nhẫn nên mới đáp xuống.
Nguyệt Nhan đến cũng làm người ngoài ngỡ ngàng.
Bất kể là khí chất hay nhan sắc, Nguyệt Nhan đều thuộc loại cao cấp nhất, trong Sơn Hải giới chưa ai sánh được, và dẫu có, đó chỉ có thể là mấy vị sư phụ của Lục Trần thôi.
Vả lại, họ phát hiện khí chất của mỹ nữ lạ lẫm này không chỉ cao quý tao nhã mà còn thoát tục, thì trong lòng lại trào dâng mặc cảm tự ti.
Hai kẻ Lý Ngao cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào gương mặt tuyệt sắc của Nguyệt Nhan, như thể chỉ cần nhìn một cái sẽ khinh nhờn nàng vậy.
“Gấp gì, không nhìn thấy ta đang ôn chuyện với phụ mẫu sao?” Lục Trần uể oải đáp.
Ở chung lâu vậy, Lục Trần cũng đoán được tính tình của Nguyệt Nhan, chỉ cần không làm nàng triệt để phát cáu thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa, Nguyệt Nhan là tiểu di tử hắn, không thể một lời không hợp mà đánh hắn được.
Nguyệt Nhan thấy nam tử này lại dùng thái độ như vậy nói chuyện với nàng, ngứa da rồi à, nàng theo bản năng nổi giận nhưng chợt nghĩ đến phụ mẫu hắn cũng đang ở đây nên không tiện phát tác, dù sao đôi phu thê già trước mặt là “phụ mẫu” của tỷ tỷ, cũng tương đương là trưởng bối của nàng.
“Vãn bối Nguyệt Nhan, bái kiến bá phụ bá mẫu.” Nguyệt Nhan nhìn phu thê Lục Chính Hằng, hơi khom người rồi cất giọng thanh thúy êm tai như hoàng oanh.
“Xin chào.” Lục mẫu thấy Nguyệt Nhan cao quý tao nhã lại không thất lễ thì mỉm cười quan sát nàng, càng nhìn càng hài lòng. Nàng bước lên một bước, kéo tay Nguyệt Nhan: “Cô nương, ngươi đến từ thế giới khác phải không.”
Lục mẫu chưa từng gặp Nguyệt Nhan, vả lại nghe nói tại thế giới khác Lục Trần có con trai thì hiển nhiên coi Nguyệt Nhan thành cô con dâu đã sinh cháu trai cho nàng.
“Dạ.” Nguyệt Nhan nhẹ gật đầu.
Lục mẫu tò mò hỏi: “Nguyệt Nhan, ngươi quen biết tiểu tử thối kia thế nào vậy, ngay cả con cũng có rồi, thật sự làm hai phu thê già chúng ta kinh ngạc mà.”
Nàng vừa dứt lời thì ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy được.
Lục Trần nhìn Lục mẫu với vẻ kỳ quái, không khó nghe ra Lục mẫu đang coi Nguyệt Nhan là vợ hắn. Giây sau, Lục Trần lập tức thầm run sợ, tiểu di tử này sẽ không nổi bão đấy chứ.
Nguyệt Nhan hơi sững sờ: “Bá mẫu, ngươi hiểu lầm rồi…”
Sau đó, nàng còn chưa nói hết lời, Lục mẫu đã cười tủm tỉm: “Không hiểu lầm đâu, Tiểu Nhan, ngươi không cần xấu hổ.”
Lục mẫu còn tưởng rằng Nguyệt Nhan xấu hổ, mỉm cười an ủi.
“Bá mẫu, ngươi thật sự hiểu lầm rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhan hơi đỏ lên, chủ yếu do ánh nhìn nóng bỏng của Lục mẫu khiến nàng hơi không được tự nhiên, đúng là đôi mắt nóng bỏng khi nhìn con dâu.
Đôi mắt đẹp của Nguyệt Nhan trừng Lục Trần, xấu hổ nói: “Ngươi còn không giải thích đi.”
Nguyệt Nhan không tiện nổi giận với trưởng bối nên đương nhiên Lục Trần trở thành nơi trút giận.
Lục Trần vội ho một tiếng: “Nương, ngươi hiểu lầm rồi, thê tử của ta không phải nàng, là tỷ tỷ của nàng - Bạch Hi.”
Lục mẫu nghe giải thích thì khuôn mặt đỏ ửng, hung dữ trừng Lục Trần, trong lòng tự nhủ chuyện quan trọng vậy mà không sớm giải thích, để nàng mất mặt quá thể.
Với ánh nhìn nghiêm khắc của Lục mẫu, Lục Trần lộ vẻ mặt vô tội.
Thấy thần sắc Lục mẫu bất thiện, Lục Trần tranh thủ chữa cháy: “Lần này ta đưa Nguyệt Nhan đến Sơn Hải giới là để kiến tạo trận truyền tống, vậy thì phu thê già các ngươi có thể đến Thần giới thăm hỏi cháu trai rồi.”
Nghe Lục Trần nói vậy, đôi mắt sắc bén của Lục mẫu mới dịu xuống, sau đó nàng kéo tay Nguyệt Nhan hỏi đông hỏi tây, đương nhiên là hỏi thăm tình hình cháu trai nhà mình.
Với câu hỏi của Lục mẫu, tất nhiên Nguyệt Nhan là hỏi gì đáp nấy.
Sau khi trò chuyện xong, Lục mẫu nhìn Nguyệt Nhan và nói: “Nguyệt Nhan cô nương, sau này nếu Lục Trần dám ức hiếp ngươi thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi trị hắn.”
Lục Trần hơi dở khóc dở cười: “Nương, ta cũng không dám ức hiếp Nguyệt Nhan, cũng không có thực lực để ức hiếp đâu.”
Nguyệt Nhan nghe Lục Trần nói thế thì ra oai giơ nắm đấm lên đe dọa: “Ngươi biết là tốt.”
Bên cạnh Lục Chính Hằng trố mắt, bởi hắn trông thấy Lục Trần sợ sệt thì không khỏi dụi mắt, đây chắc chắn là thiên cổ kỳ văn.
Cho tới nay, Lục Trần đều là chúa không sợ trời không sợ đất, dẫu lúc trước trên yến hội hay đối diện với cự đầu Thánh Đế thì hắn cũng đâm thọc không biến sắc.
Nhưng bây giờ lại yếu thế, đây là đứa con trai “ngang ngược càn rỡ” của hắn đấy à.
Lục Chính Hằng không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu cô nương Nguyệt Nhan, tu vi của ngươi…”
Nguyệt Nhan khiêm tốn đáp: “Bá phụ, thực lực của ta thấp, kém xa tỷ tỷ của ta, mới Thần Đế hậu kỳ thôi.”
Đôi phu thê già không hiểu rõ lắm về “cảnh giới Thần Đế” bởi họ vốn chưa từng nghe nói đến hệ thống tu luyện này.
Lục Trần vội ho một tiếng rồi giải thích: “Đặt ở Sơn Hải giới là cấp bậc Thiên Đế, Nguyệt Nhan có tu vi Thiên Đế hậu kỳ.”
Cái gì!
Đôi phu thê già nghe vậy suýt nữa đã ngất đi. Dẫu thế nào họ cũng không dám liên tưởng tiểu cô nương đáng yêu ngoan ngoãn trước mặt với Thiên Đế chí cao.
Bên cạnh, hai kẻ Lý Ngao cũng vô thức trợn mắt, tâm thần xao động, sôi trào mãnh liệt.
Tiểu cô nương trước mặt có đẳng cấp Thiên Đế?
Hai người cũng nghe kể về truyền thuyết Thiên Đế từ nhỏ đến lớn, chỉ có uy danh của nhóm Phong Ấn Nữ Đế, Thần Hoàng Nữ Đế, những người này đứng trên đỉnh Sơn Hải giới, nhưng họ chỉ từng nghe nói chứ chưa bao giờ gặp được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận