Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1056: Một hại gặp nạn, ba hại trợ giúp (2)

Hơn nữa một nguyên nhân quan trọng nhất, Thù Anh Kiệt không tham niệm sắc đẹp, rất khó tiếp cận, nếu hắn đi, tỷ lệ thành công chưa tới một phần trăm, tỷ lệ bị phát hiện ước chừng chín mươi chín phần trăm.
Cảnh Tử Mặc cười hắc hắc nói: “Nếu bị phát hiện, ngươi lấy thân nam nhi tiến lên đi.”
Tiêu Dao thấy Cảnh Tử Mặc cười hèn mọn như vậy, chắc chắn không phải là lời hữu ích, ngẫm nghĩ phát hiện có cái gì không đúng, nổi giận đùng đùng nói: “Mẹ kiếp, ngươi đây là cưỡng chế khóa nam.”
Lục Trần nhận một câu: “Đối mặt khó khăn thì nghênh nam mà lên.”
Tiêu Dao: “...”
Cảnh Tử Mặc: “...”
“Đúng rồi, nói cho ngươi biết một tin xấu.” Tiêu Dao đột nhiên nói sang chuyện khác, ánh mắt mang theo một vẻ mặt khác thường, nói: “Liễu Vô Song bị đả thương.”
Cảnh Tử Mặc hơi sững sờ, nhìn có chút hả hê nói: “Ta đã nói rồi, tiểu tử này ngày ngày lật khuê phòng nữ hài tử người ta, hơn nữa cực kỳ soi mói, hắn chướng mắt gia đình bình thường, chuyên chọn nữ tử có bối cảnh thế gia thâm hậu, công chúa hoàng triều vân vân, cả ngày chơi nhạn, bị nhạn mài mắt.”
Dừng một chút, Cảnh Tử Mặc vừa nghiêm túc, nghiêm nghị hỏi: “Lần này ** chính là ai, bị thương nghiêm trọng hay không, thế lực Thánh vương nào ra tay.”
Đều là tứ hại, mặc dù thường xuyên cười nhạo lẫn nhau, nhưng lại cùng chung chí hướng, một hại gặp nạn, ba hại trợ giúp.
“Chuyện có thể không như ngươi nghĩ.” Vẻ cổ quái trong ánh mắt Tiêu Dao càng ngày càng đậm, nói: “Hắn bị một võ giả của Thánh Quân viên mãn trọng thương, theo hắn dặn dò, và giao chiến với đối phương chưa tới mười hiệp đã bị đả thương nặng, bây giờ không biết ẩn núp chữa thương ở chỗ nào, nghe giọng điệu hắn thống khổ cực, thương thế có thể không khỏi hẳn được trong vòng một năm rưỡi.”
Cảnh Tử Mặc nghe vậy, hơi ngây ngốc, vẻ mặt không tin nói: “Ngươi không nói đùa?”
Nói thật Cảnh Tử Mặc không tin võ giả cùng tầng, có thể trấn áp được Liễu Vô Song trong mười hiệp.
Chắc chắn thực lực của người này lớn mạnh, Thánh vương bình thường cũng không trấn áp được, tỷ lệ chạy thoát thân rất lớn, Cảnh Tử Mặc có thể rất trách nhiệm, người đồng cấp khác có thể đánh bại Liễu Vô Song trong mười hiệp, trên căn bản không có, cho dù tiểu tử Thiên tử biến thái kia cũng không làm được.
Thật ra thì Tiêu Dao cũng không thể tin được, đồng cấp khác có thể trấn áp Liễu Vô Song trong mười hiệp, điều này có phần nghe rợn cả người, nếu như đổi lại một Thánh vương hậu kỳ trở lên thì đây mới bình thường.
“Chẳng lẽ là Thiên tử ra tay, hai mươi năm trước ta đã từng giao thủ với hắn, thực lực của hắn rất lớn mạnh, lẽ nào thời gian hai mươi năm lại có tinh tiến, hoặc là lĩnh ngộ bí pháp gì, thế cho nên trấn áp Liễu Vô Song trong mười hiệp.” Cảnh Tử Mặc đưa ra phỏng đoán của mình.
Thật ra thực lực tứ hại ở lĩnh vực Thánh Quân đã là đứng đầu, nhưng tên Thiên tử kia lại là ngoại lệ, cho nên đầu tiên Cảnh Tử Mặc đã nghĩ đến chính là Thiên tử.
“Không phải.” Tiêu Dao lắc đầu nói: “Chúng ta đều đã từng thấy tu vi của Thiên tử, mặc dù mạnh hơn hẳn chúng ta nhưng muốn đánh thắng chúng ta trong mười hiệp, căn bản là không được, theo hắn nói thì là một cô nương xinh đẹp tuyệt trần.”
“Cô nương?”
Cảnh Tử Mặc gãi đầu, càng cảm thấy khó hiểu, nói: “Ngươi khoác lác à, cho dù là Hải Như Tâm thì cũng chỉ gần như chúng ta mà thôi.”
“Cho nên ta mới cảm thấy kỳ lạ.” Tiêu Dao nhún vai, nói: “Ở Trung Châu vực chắc chắn không có thiếu nữ có thể trấn áp Liễu Vô Song trong mười hiệp, chẳng lẽ là yêu nghiệt từ vực khác.”
Nói xong, Tiêu Dao im lặng, làm ra tư thế đau đầu khổ tâm, Cảnh Tử Mặc cũng chìm trong suy nghĩ, suy đoán thiếu nữ truyền nhân của thế lực đứng đầu Trung Châu vực nào có thể trấn áp bọn họ trong mười hiệp.
Cuối cùng đi đến một kết luận, không thể tìm thấy đủ điều kiện.
Cảnh Tử Mặc hỏi một câu: “Cô nương kia có điểm đặc biệt gì?”
“Một chữ, đẹp, hai chữ, rất đẹp, ba chữ rất rất đẹp, bốn chữ, thật sự rất đẹp, năm từ, đẹp đến mức kỳ lạ, sáu từ, đẹp đến không thể tin nổi, bảy từ, đẹp…”
Không đợi Tiêu Dao nói xong, Cảnh Tử Mặc đã giơ cao tay lên, sắc mặt đen như đáy nồi, trừng mắt giận dữ nói: “Lại nói vô dụng, mẹ nó ta cho ngươi một cái tát.”
Lục Trần ở bên cạnh, yên lặng nhìn phương thức giao tiếp của Tiêu Dao và Cảnh Tử Mặc, không biết tại sao, lại nghĩ đến sư huynh nhà mình, cũng không biết hiện giờ sư huynh nhà mình đang làm gì, hiện tại tu vi thế nào rồi.
“Mẹ kiếp, đã qua ba tháng, cuối cùng cũng vượt qua khu vực không người, đến được Trung Châu vực.”
Trung Châu vực, một dãy núi vô danh, hư không có một thanh niên mặc hoa bào màu vàng đang đứng, tướng mạo nghiêm chỉnh, toàn thân lưu chuyển một tầng quy tắc Tín Ngưỡng ôn hòa, đối diện hắn là một mảng màu xanh lá cây rộng lớn, gào lên một tiếng.
“Các đại tổ sư gia Trung Châu vực, ngoan ngoãn chờ ta đến sủng hạnh.”
“Hắt xì.”
Mới vừa nói xong lập tức hắt xì một cái, thanh niên nghi ngờ tự nhủ: “Chuyện gì vậy, vừa tới Trung Châu vực đã ngứa mũi, chẳng lẽ có người nhớ ta, không thể nào.”
“Quên đi, trước tiên làm quen với Trung Châu vực đã, tìm một thành trì có người rồi tính sau.” Thân hình người thanh niên lóe lên, hóa thành một lưu quang màu vàng, trong chốc lát đã biến mất ở cuối chân trời.

“Haha, đừng nóng giận, tặng ngươi một đoạn vần điệu ngẫu hứng.” Thấy Cảnh Tử Mặc tức giận, Tiêu Dao vội cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận